Song, lúc cô đến đuôi tàu, cô thực sự đã sốc khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Bọn buôn người đều đang nằm trên mặt đất, mặt mũi sưng vù, áo quần xộc xệch, Tần Lâm đứng ở một bên ôm thi thể đứa bé, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.
“Cậu...
Cậu đánh gục tất cả rồi à?”
Bảy tám người này đều vô cũng cường tráng, ngoại trừ người phụ nữ kia thì tất cả đều là đàn ông vai u thịt bắp, nếu thật sự đánh thì có lẽ thân thể nhỏ bé của Tần Lâm sẽ không đủ sức chiến đấu.
Tần Lâm nói một cách nhẹ nhàng: “Đúng vậy”.
Trần Diên sửng sốt: “Sao cậu có thể làm được?”
Tần Lâm cười đáp: “Tôi là cao thủ võ lâm”.
Trần Diên trợn tròn mắt: “Thôi được rồi, mau báo cảnh sát!”
Ngay sau đó, Trần Diên đã gọi cho cảnh sát và khống chế bọn buôn người này, rồi cả hai đi bộ trở lại toa tàu.
Trần Diên cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy xác đứa bé trong vòng tay Tần Lâm.
“Đứa bé thật đáng thương, lại vô tội, chúng ta làm gì với thi thể bây giờ?”
Tần Lâm nói: “Đương nhiên là cứu sống, cô tránh ra đi”.
Trần Diên sửng sốt: “Cứu sống? Anh đùa à, đứa nhỏ này đã mất dấu hiệu sống hơn mười phút rồi!”
Theo logic thông thường của Tây y, có thể kết luận chết trong vòng mười phút sau khi mất đi dấu hiệu sống, và hầu như sẽ không có phép màu nào.
Đứa nhỏ này có lẽ đã bị những kẻ đó đánh thuốc mê, hoặc là bóp cổ chết, nếu Tần Lâm muốn cứu thì cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Tần Lâm đặt đứa nhỏ lên ghế, mọi người đều đang quan sát, những người này đều là hành khách, bọn họ nhìn thấy sắc mặt tím tái của đứa nhỏ, tất cả đều cau mày chịu không nổi.
Những người phụ nữ mềm lòng liền bắt đầu lau nước mắt, một đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu như để bố mẹ biết thì há chẳng phải sẽ đau lòng chết mất sao.
“Đứa bé chết rồi thì chữa bằng cách nào được chứ, cậu nên để cho nó an nghỉ đi”.
“Đúng vậy, đứa bé nhỏ như thế, đã lâu như vậy rồi mà vẫn không thở, đừng dày vò nó nữa”.
“Không phải các người muốn lấy đứa bé ra làm thí nghiệm gì chứ?”
“...”
Mọi người bắt đầu nói ra nói vào, tuy lời nói có hơi quá đáng nhưng ý chính vẫn là muốn ngăn cản Tần Lâm.
Đứa bé đã chết rồi, còn dày vò nó như vậy làm gì.
Nhưng Tần Lâm không hề quan tâm đến những lời nói cạnh khóe này, sau khi đặt đứa trẻ nằm thẳng, anh cởi áo mình ra, sau đó lấy ra kim bạc đâm vào hay khuỷu tay phía trong của đứa bé.
Châm cứu?
Trần Diên sững ra một lúc, không ngờ người đàn ông này lại là bác sĩ Đông y?
Đừng nhìn thấy lúc đánh nhau vừa rồi Trần Diên có hơi sợ hãi, dù sao cô cũng là phụ nữ, đương nhiên sẽ yếu thế về phương diện này.
Nhưng xét về y thuật, Trần Diên chắc chắn là chuyên gia hàng đầu trong nước, không ngờ người thanh niên này lại là người cùng ngành.
Trần Diên cũng không lên tiếng nữa, mà chỉ đứng bên cạnh Tần Lâm để trợ giúp.
“Cần gì cứ kêu tôi”.
Tần Lâm mỉm cười: “Cô không đủ tư cách làm trợ lý của tôi đâu, Vãn Nhi, lấy cho anh cốc giác hơi”.
“Vâng”.
Diệp Vãn Nhi nhanh chóng lấy ra hai chiếc cốc giác hơi, bông tẩm cồn và những thứ khác mà cô đã mang theo.
Trần Diên tức đến suýt mắng người, không đủ tư cách làm trợ lý? Cậu có biết thân phận của bà đây là gì không hả, lại dám nói tôi không đủ tư cách?
Tôi là phó viện trưởng của bệnh viện tỉnh, chuyên gia của quốc gia đấy!
Trần Diên mặc dù đang hờn dỗi nhưng lại không dám làm phiền, dù sao cô cũng không biết gì về Đông y nên chỉ có thể đứng xem mà thôi.
Tần Lâm dùng hai cây kim bạc đâm vào, khuôn mặt đứa nhỏ đột nhiên đỏ bừng!
Diệp Vãn Nhi lộ ra vẻ phấn khích.
“Hoàn hồn châm!”
Diệp Vãn Nhi gần đây đã đọc rất nhiều sách, cô biết được có một phương pháp châm cứu gọi là Hoàn hồn châm, nó có thể làm cho người chết sống lại, vô cùng thần kỳ.
Trên thực tế, Hoàn hồn châm lại không lợi hại đến vậy, nhưng nó có thể kích hoạt những triệu chứng sống dù là nhỏ nhất của một con người.
Nếu người này thật sự đã chết thì cho dù có dùng Hoàn hồn châm cũng chẳng có tác dụng gì.
Hai cây kim bạc được đâm vào mặt trong khuỷu tay, khuôn mặt đứa bé ngay lập tức đỏ bừng.
Mặc dù không còn hơi thở hay nhịp tim, nhưng sự thay đổi màu da đã khiến cho mọi người kinh ngạc.
Những hành khách lúc trước nói bóng nói gió bây giờ lại im bặt, lẳng lặng theo dõi nhất cử nhất động của đứa trẻ.
Da mặt hồng hào trở lại thực sự vẫn chưa chứng minh được điều gì.
Bệnh nhân mất tất cả các dấu hiệu sinh tồn, tim ngừng đập, máu ngừng chảy.
Sau vài phút, máu sẽ đông lại, một khi máu đã đông lại thì ngay cả thần tiên cũng chẳng giúp được gì.
Sau khi hai cây kim bạc xuyên qua, Tần Lâm mới cầm cốc giác hơi lên, tay trái châm lửa bông tẩm cồn, sau đó hơ vào cổ họng và rốn của đứa bé.
Trong tích tắc, cơ thể đứa bé nóng ran lên, một đường lửa màu xanh xuất hiện từ rốn đến cổ họng.
Sau đó, Tần Lâm mới bắt đầu giác hơi!
Men theo đường lửa, hút tất cả vào trong cốc giác hơi!
Rồi tụ lại phía trên rốn.
Giác hơi xong, một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra.
Nguyên tắc ban đầu của giác hơi là để ngọn lửa tiếp xúc oxy cháy trong không khí, dẫn đến áp suất trong cốc thấp dần, sau đó thịt sẽ bị hút vào trong cốc.
Nhưng cốc giác hơi của Tần Lâm lại không hút thịt, mà đẩy ra bên ngoài!
Lúc này, rốn của đứa bé xuất hiện một chỗ lõm, hệt như vùng lòng chảo, giống như có một luồng khí áp ở đó.
“Âm dương quán!”
Diệp Vãn Nhi lại kêu lên.
Trong nhiều sách y học cổ, cô đã từng thấy qua phương pháp Âm dương quán này.
Giác hơi thông thường dùng để dập lửa, hút hết khí nóng và khí lạnh ra.
Còn Âm dương quán là sự đảo ngược âm dương, làm khí dương xung quanh thâm nhập vào cơ thể con người, thuộc hành đại bổ, giống như đốt lửa trên núi vậy.
Nhưng uy lực của Âm dương quán này lại quá lớn, căn bản người bình thường không thể chịu nổi, cũng giống như việc ăn quá nhiều nhân sâm sẽ bị chảy máu cam, không phải ai cũng có thể đại bổ vô hạn được.
Nhưng bệnh nhân trước mặt lại không hề có vấn đề gì, cứ tùy tiện đại bổ, bởi vì đứa bé không hề có dấu hiệu của sự sống, cho nên có đại bổ hoàn toàn cũng chẳng sao.
Sau khi thi triển Âm dương quán, đứa bé đột ngột phục hồi hô hấp trở lại, tuy còn rất yếu nhưng đã có dấu hiệu của sự sống!
Sắc mặt Trần Diên thay đổi rõ rệt!
“Sống lại rồi!”
Có hơi thở, có nhịp tim! Quả nhiên đã sống lại!
Tần Lâm rút cốc giác hơi và kim bạc ra, rồi nói với Trần Diên.
“Việc tiếp theo đành nhờ cô rồi”.
“Được, không thành vấn đề”.
Trần Diên bế đứa bé lên, bắt đầu cứu chữa bằng phương pháp thông thường.
Trần Diên cuối cùng thì cũng là một chuyên gia, cho nên việc cứu chữa cho một đứa bé cũng không quá khó khăn, lúc nãy Tần Lâm đã hoàn thành hai bước khó nhất rồi.
Sau một vài thao tác của Trần Diên, đứa trẻ cuối cùng cũng mở mắt và nhịp thở trở nên ổn định, nhưng ánh mắt lại vô cùng sợ hãi.
“Hu...”
Khi đứa bé cất tiếng khóc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên tiếng vỗ tay vang khắp cả toa tàu.
“Thần y, đúng là thần y!”
“Hai vị bác sĩ rất giỏi, hơn nữa lại còn trai tài gái sắc, hai người giống hệt như một cặp Thần Điêu Đại Hiệp trong giới y học vậy”
“Ha ha, đúng vậy, hai người ở bên nhau đi, trở thành vợ chồng để người dân chúng tôi luôn hạnh phúc!”
“...”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...