Y Võ Song Toàn


Ngay khi mọi người bước vào đã thấy Trần Đế Hào bị đánh thành bộ dạng này, nhưng không ai dám manh động, tất cả cửa đều bị chặn lại, mười mấy tên vệ sĩ côn đồ vây quanh, tay cầm côn điện, trông vô cùng hung hãn.


Chúc Linh Linh hết sức hoảng sợ, cô không ngờ mọi chuyện lại đến mức này, Trần Đế Hào, Viên Thiệu Cường, cả hai ông lớn ở tỉnh lỵ đều bị Tần Lâm đánh bại.


Viên Thiệu Cường đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Trần Đế Hào, khuôn mặt hắn bỗng lộ ra vẻ giễu cợt.


“Xong rồi, mày toi rồi!”

Đánh hắn thì không nói làm gì, nhưng Tần Lâm lại phế mất cánh tay của Trần Đế Hào, sợ là tên nhóc này đến chết toàn thây cũng không được nữa là!

Ngay khi mọi người đang giằng co, đột nhiên có âm thanh phát ra từ phía cầu thang, nghe tiếng động thì chí ít cũng tầm hơn chục người.


Hai mắt Viên Thiệu Cường sáng lên, cứu tinh đến rồi!

Tiếng một đám người ầm ầm chạy lên lầu, chẳng mấy chốc đã ập vào phòng bao, người đứng phía trước là một tên trọc.


“Tổng giám đốc Viên, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Cứu tinh vừa đến, đột nhiên Viên Thiệu Cường phấn chấn trở lại, toàn thân không còn đau đớn, liền đứng dậy đi tới.


“Anh Toàn! Anh Toàn cứu em, thằng nhóc này suýt nữa đánh chết em rồi! Còn có cả chủ tịch Trần nữa, tay của Trần Đế Hào bị phế rồi!”

Đồng tử Lão Toàn co lại khi nhìn thấy cảnh Trần Đế Hào máu me be bét, đột nhiên biến sắc khi nhìn thấy tay của ông ta bị người ta đóng trên bàn trà.


“Ai lại có gan như vậy, dám động đến chủ tịch Trần và tổng giám đốc Viên?”

“Tôi”.


Tần Lâm đứng dậy với vẻ mặt lãnh đạm.



Lão Toàn nhíu mày, quay đầu lại nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi!

“Cậu Tần!?”

Không thể nào ngờ được rằng kẻ đánh người khác ở quán karaoke lại chính là cậu Tần!

Tần Lâm cũng không ngờ lại gặp người quen sớm đến vậy, Lão Toàn này chính là một người có năng lực ở cạnh Lôi Hồng.


Vẻ mặt Lão Toàn chợt khó xử, đứng ở đó một lúc lâu nhưng không hề động đậy.


Viên Thiệu Cường ngẩn ra: “Anh Toàn! Có chuyện gì vậy, anh mau ra tay đi! Hắn suýt chút nữa đã giết em đấy!”

Trần Đế Hào cũng cau mày, nghiến răng nghiến lợi.


“Anh Toàn! Tay tôi cũng phế rồi, chẳng lẽ tình cảm bao năm qua, anh vẫn không giúp được tôi sao?”

Sắc mặt Lão Toàn vô cùng khó coi: “Hai vị, thật xin lỗi, không phải tôi không muốn giúp hai người, nhưng chuyện này phải hỏi ý chị Hồng đã”.


Hai người lập tức chau mày: “Anh Toàn, chuyện này mà cũng cần làm phiền đến chị Hồng sao?”

Lão Toàn không trả lời, sau đó lấy điện thoại ra gọi.


Nhìn thấy thái độ của Lão Toàn, trong lòng cả hai có hơi lo sợ, Lão Toàn có mối quan hệ rất tốt với bọn họ, lúc ở tỉnh lỵ cũng thường hay tặng quà cho ông ta, mỗi năm tết đến đều tặng một phong bao lì xì lớn, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy vào thời điểm quan trọng này.


Chẳng lẽ...


Chẳng mấy chốc, Lão Toàn đã quay lại, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng rồi nói.


“Hai vị, chị Hồng sẽ lập tức đến ngay”.



Vừa dứt lời, Viên Thiệu Cường và Trần Đế Hào đều ngẩn ra, chị Hồng đích thân đến đây sao?

Lôi Hồng là đại tỷ của cả tỉnh lỵ, bây giờ gần nhau là nhất tỷ của cả tỉnh lỵ, là một nhân vật lớn có sức ảnh hưởng, làm sao có thể đích thân đến đây được chứ?

Trần Đế Hào và Viên Thiệu Cường, tuy hai người này cũng có chút thân phận và thực lực, nhưng cũng không thể nào lợi hại đến mức có thể kinh động đến Lôi Hồng được.


Mọi người đều nhìn nhau rồi đồng loạt ở yên tại chỗ chờ, ngoài cửa có mấy chục tên bảo vệ, lại cộng thêm đám côn đồ dưới trướng của Lão Toàn nữa nên không ai dám manh động.


Chẳng mấy chốc, bỗng có tiếng giày cao gót truyền đến, từng bước từng bước tiến vào phòng bao, cô ấy mặc đồ đen, tóc ngắn, dáng người thướt tha và đôi môi đỏ mọng lộ ra vẻ bá đạo.


Vẻ mặt lạnh lùng xen lẫn chút ngang ngược, nhưng khi vừa đi vào, nhìn thấy Tần Lâm thì chợt nở nụ cười.


“Cậu Tần? Thật sự vô cùng xin lỗi, tôi lại để cho mấy tên có mắt như mù này động phải cậu rồi, để tôi xử lý bọn chúng!”

Câu nói của chị Hồng khiến cả hai nhất thời run lẩy bẩy.


Chị Hồng nói cái gì...
thứ có mắt như mù sao, động phải cậu Tần?

Thứ có mắt như mù, lẽ nào là chỉ hai bọn họ?

Trần Đế Hào nuốt nước bọt, con dao vẫn còn găm trên tay và cơn đau tiếp tục ập đến khiến sắc mặt ông ta tái nhợt.


“Chị Hồng, chị có ý gì đây!?”

Trần Đế Hào cũng được coi là một thế hệ anh hùng kiệt xuất, nhưng so với Lôi Hồng thì ông ta vẫn còn kém xa.


Lôi Hồng trực tiếp lấy ra khẩu súng lục đeo ngay eo, nhắm thẳng vào đầu Trần Đế Hào.



“Đi hỏi Diêm Vương đi”.


Nói xong, Lôi Hồng chuẩn bị bóp cò.


“Đợi một chút”.


Đột nhiên Tần Lâm lên tiếng.


Lôi Hồng nhất thời dừng lại, có chút khó hiểu: “Cậu Tần, ý cậu là?”

Tần Lâm nói: “Hai người này thật sự đã động phải tôi, nhưng không cần phải giết, giữ mạng bọn họ lại đi”.


Quả thật Trần Đế Hào và Viên Thiệu Cường cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, nhưng hai người này nếu giết thì cũng chẳng còn gì, cứ để bọn họ lại, biết đâu sau này còn có chỗ dùng đến.


Lôi Hồng nói: “Cậu Tần, hai người này không phải là nhân vật đơn giản, hôm nay nếu để bọn họ đi, thì ngày mai đến lời tôi nói cũng không có tác dụng gì nữa”.


Lôi Hồng chỉ có thể đàn áp bọn họ bây giờ là bởi vì bọn họ đang sợ hãi, hôm nay một khi được thả ra, hai người này nhất định sẽ muốn trả thù bằng mọi cách, lúc đó lời nói của Lôi Hồng cũng chẳng có tác dụng gì nữa.


Tần Lâm nói: “Không sao, tôi tự có cách”.


Nói xong, Tần Lâm bước đến chỗ Trần Đế Hào, lạnh lùng nhìn ông ta.


“Muốn sống hay muốn chết?”

Trần Đế Hào nghiến răng, ý của Tần Lâm đã vô cùng rõ ràng, nếu muốn chết thì anh có thể lập tức giúp ông ta toại nguyện.


Còn nếu muốn sống thì phải bỏ ra chút gì đó.


Hôm nay có thể coi là một tai họa không đáng có của Trần Đế Hào, vốn dĩ ông ta chỉ thấy có người gây chuyện ở chỗ mình liền muốn tự mình xử lý mà thôi, không ngờ lại phải gặp một chuyện khó nhằn như vậy!

Lôi Hồng không hổ danh là một chị đại ở tỉnh lỵ, làm việc gì cũng rất dứt khoát, nếu không phải Tần Lâm ngăn cản sớm hơn một chút thì Lôi Hồng đã thực sự giết ông ta.



“Tôi muốn sống, đương nhiên muốn sống”.


Tần Lâm nói: “Rất tốt, muốn sống à, phải trả giá đấy nhé”.


Nói xong, Tần Lâm lấy ra một cây kim bạc, sau đó đâm vào đỉnh đầu Trần Đế Hào.


Ngay lập tức, đầu của Trần Đế Hào như muốn nổ tung, cảm giác như đang xuất hiện vô số vết nứt vậy, có thứ gì đó sắp bị đẩy ra.


Vài giây sau, trên ấn đường của Trần Đế Hào xuất hiện một hột mụn nhỏ, nó hơi đỏ hơn màu da và trông hệt như mụn của tuổi dậy thì.


Sau đó, Tần Lâm rút cây kim trên đỉnh đầu ra rồi nói.


“Một châm này gọi là ‘Thủ Hồn châm’, điểm này ở ấn đường của ông chỉ có tôi mới giải được, sáu tháng một lần, nếu không giải được trong vòng sáu tháng thì cơn đau sẽ tăng lên gấp mười lần, đến cuối cùng ông sẽ chết, có hiểu chưa?”

Toàn thân Trần Đế Hào run lẩy bẩy, nghĩ đến cơn đau vừa rồi, đúng là sống không bằng chết.


Thủ Hồn châm vừa rồi đã lấy mất của ông ta nửa cái mạng, nếu còn gấp mười lần thì thật không dám tưởng tượng.


“Hiểu hiểu! Từ nay về sau tôi chỉ nghe theo mỗi mình cậu Tần!”

Trần Đế Hào biết rất rõ, mạng sống của ông ta vốn là nhặt lại được, nếu không phải Tần Lâm cho rằng bọn họ có tác dụng thì sợ rằng Lôi Hồng đã sớm dùng súng bắn chết ông ta rồi.


Hiện tại, tuy cơ thể bị hạn chế, nhưng ít nhất vẫn còn được sống.


Tần Lâm gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Viên Thiệu Cường.


“Còn mày thì sao?”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui