Y Võ Song Toàn


Sắc mặt Diệp Vãn Nhi lập tức thay đổi, hai người này nói được làm được, nếu như thật sự có ồn ào thì cô cũng không muốn làm ảnh hưởng đến anh Tiểu Lâm.


Ngay khi Diệp Vãn Nhi đang định tìm cách giải quyết thì Tần Lâm tiến tới.


“Sao thế?”

Diệp Vãn Nhi chưa kịp lên tiếng thì Trì Mỹ đã chen vào: “Chúng tôi muốn đổi chỗ với hai người, hai người ngồi đây là hoàn toàn lãng phí, nếu không đổi thì chúng tôi sẽ kêu người, nói rằng hai người trộm vé, để cho bảo vệ tống cổ hai người ra ngoài!”

Tần Lâm cau mày.


Lúc trước hai người này cứ gây phiền phức mãi không thôi, Tần Lâm cũng chẳng thèm để ý tới, không ngờ bây giờ còn làm đến mức này, muốn đổi vị trí à?

Tần Lâm nháy mắt với một nhân viên bảo vệ ở phía sau, người đó lập tức tiến đến.


“Cậu Tần, có chuyện gì vậy?”

Một câu nói ‘cậu Tần’ đã làm cho cả hai người Trì Mỹ và Liễu Ngọc sững sốt.


Chuyện gì thế? Tại sao bảo vệ lại tôn trọng tên này như vậy?

Tần Lâm chỉ vào hai người Trì Mỹ và Liễu Ngọc, nói.


“Hai người này có thể sẽ gây rắc rối ở đây, đuổi ra ngoài đi”.


Nhân viên bảo vệ gật đầu, lập tức nói.


“Vâng!”

“Thưa hai cô, xin mời hai người rời khỏi đây cho”.



Trì Mỹ và Liễu Ngọc sững ra một lúc, sau đó cau mày: “Dựa vào cái gì chứ! Chúng tôi có vé đấy! Không tin thì các người cứ kiểm tra đi, hơn nữa danh tính cũng đúng, chúng tôi được mời đó!”

Nhân viên bảo vệ nói: “Tôi không cần xem, cho dù có được mời, nhưng nếu hai người bị hoài nghi sẽ gây rắc rối thì xin hãy ra ngoài cho!”

Đùa gì thế, cậu Tần chính là bác sĩ trưởng đấy, người mà anh muốn đuổi ra thì ai dám giữ lại chứ?

Khán giả thiếu đi hai người cũng chẳng sao, đây là chương trình truyền hình trực tiếp, lỡ may xảy ra chuyện thì cuối cùng bảo vệ cũng phải là người xử lý, chi bằng cứ nên đề phòng sự cố, đuổi bọn họ ra ngoài trước.


Trì Mỹ nhìn thấy bảo vệ vẫn kiên quyết như vậy liền có chút ngơ ngác.


“Làm gì thế, đừng động vào tôi, nếu còn đụng vào thì tôi sẽ tố cáo anh vô lễ đấy!”

Làm sao nhân viên bảo vệ của Đài truyền hình Trung Ương có thể để cho cô ta lộng hành được?

Ngay khi cô ta vừa hét lên, bảo vệ lập tức ra tay.


“Mời cô ra ngoài, nếu không chúng tôi sẽ thực hiện các biện pháp bắt buộc, cảnh cáo lần một!”

“Cảnh cáo lần hai!”

“Cảnh cáo lần ba!”

Nói xong, bảo vệ trực tiếp xịt hơi cay.


Trì Mỹ và Liễu Ngọc bị xịt hơi cay, ngay lập tức nằm xuống đất và bắt đầu lăn lộn, bốn nhân viên bảo vệ trực tiếp tiến lên và lôi hai bọn họ ra ngoài.


Diệp Vãn Nhi quay đầu lại, không hề có chút thương cảm gì với loại người này, cuối cùng mọi thứ cũng đã ‘sạch sẽ’ rồi.


“Anh Tiểu Lâm, sắp bắt đầu rồi đúng không?”

Tần Lâm gật đầu, sau đó lấy mặt nạ ra rồi đeo vào.



Diệp Vãn Nhi sững ra một lúc: “Anh Tiểu Lâm, tại sao anh lại đeo thứ này?”

Tần Lâm mỉm cười: “Đây là Đài truyền hình Trung Ương đấy, tốt hơn vẫn không nên ra mặt”.


Kẻ thù của nhà họ Tần, ngoài ba gia tộc lớn ra, có lẽ còn những người khác nữa, làm gì cũng không nên lộ liễu quá, khiêm tốn một chút vẫn hơn.


Tần Lâm đeo mặt nạ, chỉ để lộ miệng và mắt, anh mặc áo blu trắng và thắt cà vạt, trông hệt như một hiệp khách.


Dù sao cũng sẽ được truyền hình trực tiếp trước người dân cả nước nên vẫn phải chú ý hình tượng một chút.


Đạo diễn thấy thời gian không còn nhiều nữa, bèn ra hiệu một tiếng.


“Mọi người vào vị trí, chương trình trực tiếp sẽ phát sóng trong năm phút nữa!”

Đạo diễn vừa nói xong, bỗng có một cô gái mặc áo blu trắng hốt hoảng chạy vào, chính là Lâm Nguyệt Dao.


“Thật xin lỗi mọi người, tôi đến muộn rồi”.


Nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao cầm tấm vé nhân viên màu đen trên tay, mọi người chẳng ai dám trách cứ, nhanh chóng bảo cô tìm chỗ ngồi xuống.


Sau khi Lâm Nguyệt Dao ngồi xuống, nhìn xung quanh một lúc nhưng chẳng thấy Tần Lâm đâu.


Sau đó cô gửi tin nhắn.


“Em đến rồi, anh đang ở đâu?”

Tần Lâm đã chuẩn bị lên sân khấu, nên cũng không xem điện thoại.



Chờ một lúc lâu vẫn không thấy hồi âm, Lâm Nguyệt Dao cũng thực sự cảm thấy khó hiểu, tại sao Tần Lâm lại có vé của một đại hội lớn như vậy? Bản lĩnh vậy à.


Nhưng nghĩ lại, mặc dù tên này không giỏi y thuật lắm, nhưng anh đã trở thành chuyên gia đặc biệt ở bệnh viện của bọn họ, rõ ràng là địa vị của anh cao hơn hẳn Lâm Nguyệt Dao.


Chỉ là Lâm Nguyệt Dao nhất thời vẫn chưa quen được mà thôi.


Đạo diễn Cao đã ổn định vị trí khán giả xong xuôi, sau khi bàn bạc đầy đủ với các nhân viên khác liền bắt đầu đếm ngược.


“Năm, bốn, ba, hai, một! Buổi truyền hình trực tiếp bắt đầu!”

Hiệu lệnh vừa dứt, tất cả khán giả đều trở nên im lặng, những khán giả này đã được chọn lọc nên cũng chẳng ai gây khó khăn, trên sân khấu còn có các tiền bối chuyên gia của bọn họ, ai nấy đều nóng lòng muốn học hỏi, đương nhiên sẽ không gây náo loạn.


Người dẫn chương trinh của Đài truyền hình Trung Ương chính là ‘nhất tỷ’ Tiểu Lan.


Tiểu Lan mặc trang phục chuyên nghiệp, trang trọng và phóng khoáng, bước ra khỏi hậu trường và nói với ống kính.


“Hôm nay là đại hội Đông y mà mọi người đã chờ đợi từ lâu”.


“Đông y, đó là tinh hoa của đất nước, được Hoa Hạ truyền từ năm nghìn năm nay, là kết tinh của trí tuệ ông cha ta”.


“Hôm nay, chúng tôi may mắn được mời các bậc thầy hàng đầu về y học cổ truyền, họ sẽ giải thích về Đông y cho chúng ta và điều trị tại chỗ”.


“Xin kính mời, bậc thầy Đông y thủ đô, chuyên gia đặc biệt của bệnh viện Nhân Dân thủ đô, đại sư Triệu Hồng Nghiêm!”

“Bậc thầy Đông y Liêu Đông, hội trưởng Hiệp hội y học cổ truyền tỉnh Liêu Đông, chuyên gia đặc biệt của bệnh viên ung thư Liêu Đông, đại sư Tôn Xương Hải!”

“...”

Theo lời giới thiệu của người dẫn chương trình, lần lượt từng chuyên gia xuất hiện, cơ bản đều từ sáu mươi tuổi trở lên, mặc áo blu trắng, mặt đầy nếp nhăn, trông vô cùng có phong thái.


Trên sân khấu có hai hàng ghế ngồi, ở giữa có giường bệnh, bên cạnh đã được chuẩn bị trang thiết bị và dụng cụ để chữa trị tại chỗ.



Và ở chính giữa có một cái bục, nhưng vị trí này vẫn chưa có ai lên.


Đợi mọi người lên hết, người dẫn chương trình mới tiếp tục nói.


“Tiếp theo, tôi xin mời bác sĩ trưởng, chuyên gia đặc biệt của bệnh viện Nhân Dân, Tần đại sư!”

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, bỗng có một vài tiếng vỗ tay thưa thớt của khán giả.


Mọi người đều sững sờ, chỉ biết vỗ tay vì lịch sự mà thôi.


Bọn họ nhìn nhau, cảm thấy vô cùng khó hiểu.


Đây là ai?

Tần đại sư?

Chuyên gia đặc biệt của bệnh viện Nhân Dân? Hết rồi sao?

Các chuyên gia giới thiệu trước đó đều có rất nhiều chức danh, nào là bậc thầy Đông y, hội trưởng Hiệp hội y học cổ truyền, nhưng khi đến bác sĩ trưởng lại chẳng có gì cả?

Chỉ có một danh hiệu duy nhất, nhưng cũng chẳng phải là bậc thầy Đông y?

Tuy nhiên có một số người của bệnh viện Nhân Dân ở dưới lại vô cùng phấn khích, bao gồm cả Lâm Nguyệt Dao.


Tần đại sư!

Người khác không biết Tần đại sư, nhưng người của bệnh viện Nhân Dân lại biết, Tần đại sư giống hệt như một vị thần ở chỗ của bọn họ vậy, trước đây trong những ca phẫu thuật liên tiếp, một số bệnh nhân quan trọng đã được anh cứu từ quỷ môn quan về, quả thật là điều đáng kinh ngạc.


Kĩ thuật này thật khiến cho người ta thán phục, hoàn toàn có thể thuyết phục được người khác.


Nghĩ đến việc ông cụ Hoàng qua đời, thì ai có thể đảm đương vị trí bác sĩ trưởng đây, không ngờ lại là Tần đại sư!

Lâm Nguyệt Dao cũng phấn khích siết chặt tay, thật sự là Tần đại sư đúng không! Từ trước đến nay cô vẫn chưa được thấy qua Tần đại sư!


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui