Tần Lâm mỉm cười: “Con thấy thiên phú của chú Hai còn hơn cà con đấy".
Diệp Hiên Viên hừ lạnh một tiếng: “Đừng có mà được đà lấn tới, con theo ta học lúc mấy tuổi? Mười ba.
Còn ông ấy bao nhiêu rồi?" Dù là học y, học võ hay học cách cư xử thì càng trẻ càng tốt, lúc Tần Lâm đến chính là vào độ tuổi đẹp nhất.
Hơn nữa tài năng còn hơn người, lại cần mẫn, cộng thêm thù hận trong lòng nên Tần Lâm đã nỗ lực hơn bất kì ai khác, và với sự hướng dẫn của một danh sư như Diệp Hiên Viên thì mới có thể tạo ra được Tần Lâm của ngày hôm nay.
Những loại trải nghiệm này không thể lặp lại được, cho dù Diệp Hiên Viên có dạy lại thì cũng không thề nào dạy ra được một cao thù như Tần Lâm.
“Cứ đề chú Hai của con đi với ta, đề ông ấy sống vài năm trên núi rồi quay về cũng được”
.
Tần Lâm gật đầu, tuy chú cháu vừa mới đoàn tụ còn có chút không nỡ, nhưng nếu có thể theo sư phụ học hỏi mấy năm thì đối với chú Hai mà nói, nhất định sẽ võ cùng có lới.
Sau khi sống ð vùng nông thôn này vài ngày, Tần Lâm vẫn còn rất luyến tiếc, không nỡ rời bỏ, anh bắt đầu cưỡi bò của sư phụ đi dạo, ð đây điện thoại cũng không có tín hiệu nên mấy ngày nay cũng không có tin tức gì, sợ rằng Đông Hải sẽ thành một mớ hỗn độn.
Khi Tần Lâm đang cưỡi bò đi dạo trên cánh đồng, đột nhiên nhìn thấy có một bé gái đang nằm trên đồng ruộng, sau đó anh vội vàng chạy đến kiểm tra.
Anh quay người cô bé lại, nhìn thấy là một cô bé tóc vàng mắt xanh, xem ra khoảng mười bốn mười lãm tuồi gì đó, trông cô bé vừa tả tơi vừa bần thỉu, anh cũng không biết tại sao cô bé người nước ngoài này lại chạy đến đây được.
Sau khi bắt mạch sơ qua, Tần Lâm phát hiện cô bé đã ngất đi vì đói, nhưng không có gì đáng ngại.
Anh bế cô bé lên, đặt lên lưng bò rồi đưa về nhà.
“Ông già, con nhặt được một bé gái này”
.
Diệp Hiên Viên còn chẳng thèm nhìn: “Vừa hay đề nó làm vợ của con đi, ta đồng ý”
Tần Lâm cạn lời trợn tròn mắt, ông lão thật không nghiêm túc chút nào.
Đặt cô bé nằm xuống, Tần Lâm lấy ra hai cây kim bạc đâm vào, sau đó cô bé dần dần tỉnh lại, yếu ớt dựa vào tường.
Trong nồi còn dư một ít cơm, Tần Lâm liền lấy đầy bát rồi đưa cho cô bé.
“Ăn đi, ăn xong sẽ khỏe hơn”
.
Cũng không biết cô bé này có hiều gì không, dù sao thì chắc chắn cô bé đang đói, nên chỉ cần biết ăn là được.
Cô bé nhìn thấy thức ăn, hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng cầm thìa lên ăn như một con ma đói, chỉ trong vòng năm phút, bát cơm đã được giải quyết sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, cô bé lại uống thêm một bát nước lớn, sau đó dựa lưng vào tường một cách mãn nguyện rồi "ợ" lên một tiếng.
Cô bé không biết tiếng Trung, chỉ có một sợi dây thừng nhỏ treo trên cổ cô bé, trên đó có một thiết bị nhỏ, sau khi cô bé nói vài câu thì thiết bị lập tức phát ra tiếng Trung.
"Cảm ơn anh".
Lúc này, Tần Lâm mới biết thiết bị nhỏ này là máy phiên dịch, cô bé này khá thông minh, còn mang theo máy phiên dịch bên mình, nếu không thì cũng chẳng biết được cô bé đến từ nước nào, dù sao đây cũng không phải là tiếng Anh, cũng không phải ngôn ngữ phổ thông.
“Tại sao em lại đến được đây, bổ mẹ em đâu?”
Cô bé nói: “Em tên Sasha, tên đầy đủ là Chris Sasha, em là người nước Y, em lén chạy ra đây chơi ạ.
Tần Lâm có chút kinh ngạc: “Một mình em đi từ nước Y đến Hoa Hạ à?”
“Hi hi, em ăn trộm máy bay tư nhân đề đến đây đấy, kết quà lúc đậu lại không tìm thấy sân bay, nên em đã nhảy dù xuống”
.
Tần Lâm: *..
*.
Quả thật hiếm thấy, một đứa bé mười ba tuổi lại có thề lái máy bay, còn có thề bay đến Hoa Hạ rồi nhảy dù, điều này thật sự quá lạ lùng.
“Em liên lạc với người nhà như thế nào? Hay đề anh giúp em”
.
“Đừng mà! Em muốn ở Hoa Hạ chơi một thời gian! Em theo anh có được không?”
Tần Lâm nhìn thấy cô gái nhỏ này rất đáng thương, cũng hơi mềm lòng, nói: “Được thôi, nhiều
.