Trên đường, mấy nhân viên phục vụ suýt nữa quỳ
xuống trước mặt Vương Đông Tuyết.
"Thưa cô, đây là lỗi của chúng tôi, là do Đỉnh
thiếu gia uy hiếp tôi, xin lỗi cô, mong cô không chấp,
tha thứ cho chúng tôi!"
"Xin cô tha cho chúng tôi, cô muốn đánh muốn
mắng gì cũng được, tôi không dám nữa".
"Thực sự xin lỗi cô, để tôi tự tát mình!"
Vào trong phòng thay đồ, mấy nhân viên phục vụ
lập tức quỳ xuống trước mặt Vương Đông Tuyết tự tát
vào mặt mình, tát rất mạnh, mặt lập tức xưng lên.
Vương Đông Tuyết mặc dù tức giận, nhưng cũng
không nð nhìn bọn họ như vậy, dù sao mấy người này
cũng chỉ nhận lệnh của người khác, nếu bọn họ
không chịu, thì Đinh Hàng cũng sẽ sai người khác.
Vương Đông Tuyết vẫn còn sợ hãi, may mà gặp
được Tiết Đại Lâm, nếu không hậu quả không tường
tượng nổi, nếu như thực sự bị Đinh Hàng lôi vào
phòng, thì cô ấy chết chắc.
Lúc trước Tiết Đại Lâm nói sẽ tặng cho cô ấy mấy
bộ quần áo, đương nhiên sẽ đề tâm người chị dâu
này, nhân viên phục vụ lấy quà ra, Vương Đông Tuyết
vừa nhìn liền kinh ngạc, đây là quần áo cao cấp nhất
của hãng Lisa sao, toàn bộ đầu là lễ phục xịn nhất.
Mấy ngôi sao đi thảm đỏ đều mặc lễ phục cao
cấp thế này, một bộ có giá đến hai ba trăm nghìn,
thậm chí là đến hàng triệu, vô cùng xa xì.
Vương Đông Tuyết chọn một bộ trong số đó, thử
đi thử lại mấy bộ mới xuống lầu.
Tần Lâm ở tầng dưới đợi mãi mà không thấy
Vương Đông Tuyết đi ra, đang chuẩn bị đi vào hỏi thì
đột nhiên nghe thấy tiếng mọi người kêu lên.
"Wow, kia là thiên kim tiểu thư nhà nào thế?"
Tần Lâm quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Đông
Tuyết chầm chậm bước xuống, bộ lễ phục màu đen
phối cùng đôi giày cao gót màu đỏ, càng làm nổi bật
làn da trắng nõn nà của cô.
Vương Đông Tuyết như một con thiên nga đen
kiêu kỳ, dáng người là lướt, cao gầy, hai chân trắng
nõn thằng dài thu hút ánh nhìn của người khác.
Sợi dây chuyền rubi trên cổ đi cùng với đôi giày
thủy tỉnh mà đỏ càng tôn nhau lên.
Gò má Vương Đông Tuyết ửng hồng, cô ấy vốn
muốn xuất hiện một cách bình thường, chỉ đề cho
anh Tần nhìn thấy mà thôi.
Kết quả tất cả mọi người đều chú ý đến cô ấy.
"Anh Tần".
Tần Lâm tiến lên phía trước, duỗi tay ra nắm lấy
tay của Vương Đông Tuyết, cười nói.
"Đông Tuyết, em đẹp quá".
Vương Đông Tuyết lo lắng tận hai ngày cũng chỉ vì
ba chữ "em đẹp quá" này của Tần Lâm, mặc dù lễ
phục của cô ấy bị cướp mất, nhưng cô ấy lại lấy được
một bộ đẹp hơn.
Nhìn thấy trên cánh tay cô ấy có vết bầm tím, sắc
mặt Tần Lâm lập tức trầm xuống.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Mắt Vương Đông Tuyết lóe lên: "Không có gì đâu
anh Tần, anh đừng hỏi".
Đúng lúc này, Tiết Đại Lâm lôi hai người kia đi
xuống.
//