Bác sĩ Lý lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô nói cái gì
vậy? Tôi đương nhiên không bảo cô thấy chết không
cứu, có điều cô cũng không thể không biết tự lượng
sức mình mà tự tiện chữa cho bệnh nhân được? Nhỡ
may xảy ra chuyện gì thì cô gánh trách nhiệm hay tôi
gánh trách nhiệm đây?"
Khi hai người đang cãi nhau, đột nhiên Ngô lão
gia đưa theo một đám người đi vào từ bên ngoài,
bước đi mạnh mẽ, khí thế bất phàm.
Dựa theo khí chất và cách ăn mặc của vị lão gia
này, vừa nhìn là biết không phải người thường, khí thế
mạnh mẽ như vậy trông giống đang đến gây phiền
phức.
"Lúc nãy vị bác sĩ nào chữa bệnh cho cháu gái
tôi?"
Bác sĩ Lý vừa nghe liền biết xong rồi, người này
đúng là đến để gây chuyện.
Ông ta vội vã giải thích: "Thưa ông, tôi là bác sĩ
của khoa nhi, có điều tôi vừa đến bệnh viện, lúc nãy
người chữa bệnh cho cháu gái ông là cô ta! Có vấn
đề gì thì bắt cô ta phụ trách!"
Mặt Lâm Nguyệt Dao tái xanh, rõ ràng là cô ấy
giúp khoa nhi chẩn đoán bệnh, kết quả lại gặp
chuyện này.
Chuyện đã đến nước này rồi, cô ấy cũng đành
nhằm mắt chịu trách nhiệm.
"Thưa ông, lúc nãy người chữa bệnh cho cháu gái
ông là tôi, có vấn đề gì tôi xin chịu toàn bộ trách
nhiệm".
Ngô lão gia nhíu mày hỏi: "Nhưng tôi nghe cháu
tôi bảo người khám bệnh cho nó là một cậu thanh
niên".
"Cái này...", Lâm Nguyệt Dao có hơi khó xử, lúc
nãy đúng là Tần Lâm có giúp chữa bệnh cho cô bé
nhưng anh chẳng qua chỉ là bác sĩ của y quán, cũng
không phải bác sĩ của bệnh viện bọn họ, chẳng có
giấy tờ chứng nhận gì cả, nếu xảy ra chuyện, e rằng
sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Lâm Nguyệt Dao nói: "Không có người khác, là
tôi, là tôi chữa".
Lời vừa dứt, Tần Lâm bước ra từ văn phòng của
Lâm Nguyệt Dao.
"Là tôi".
Mặt Lâm Nguyệt Dao biến sắc: "Anh đi ra làm cái
gì!", đi ra lúc này là tự tìm phiền phức ấy, bây giờ Lâm
Nguyệt Dao rất được hoan nghênh ở bệnh viện này,
dù cho có xảy ra chuyện gì thì lãnh đạo cũng sẽ
không trách cô ấy, Tần Lâm thì khác, không quyền
không thể, nếu như người ta không chịu bỏ qua thì
anh gặp rắc rối lớn.
Tuy nhiên, Ngô lão gia nhìn thấy Tần Lâm liền
khách khí tiến lên bắt tay rồi nói.
"Tiểu thần y, lúc nãy con trai tôi lỗ mãng quá, đã
bất kính với cậu, mong cậu tha thứ".
Nói xong, Ngô Thiên từ sau ởi vào, ngại ngùng cúi
đầu.
"Thần y, lúc nãy thái độ của tôi không đúng, thực
sự xin lỗi, mong cậu tha thứ".
Mọi người lập tức sững sờ, chuyện gì thế này?
Bọn họ không đến đề hỏi tội sao, sao ai ai cũng
xin lỗi vậy?
Vừa nhìn là biết hai vị này có thân phận không
tầm thường, sao lại cúi đầu với một cậu trai trẻ?
Tần Lâm cũng biết mọi chuyện sẽ vậy: "Cô bé lại
phát bệnh rồi phải không?"
Ngô lão gia vội vàng nói: "Đúng vậy, ở bệnh viện
bên cạnh, tất cả bác sĩ đều bó tay chịu trói, mong
cậu chữa cho con bé!"
Tần Lâm cũng không có thời gian để nhiều lời với
bọn họ: "Dẫn đường đi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...