Vương Đông Tuyết có hơi buồn bực: "Kịch hay gì
vậy?"
"Cô xem là biết".
Tần Lâm kéo Vương Đông Tuyết qua một con ngõ
nhỏ, ở phía trước không xa có một chiếc xe rác đang
dừng ở một cái ngõ nhỏ.
Tài xế xe rác khổ sở nói.
"Ba cháu gái, bác còn có việc phải đi gấp, các
cháu tìm đồ nhanh chút được không?"
Lưu Bình Bình liếc mắt, rút ra hai trăm tệ rồi đưa
qua.
"Cho bác, đợi chúng tôi tìm xong, chúng tôi sẽ
đi!"
Tài xế vừa thấy có tiền, lập tức cười.
"Được, vậy nhé, các cháu cứ từ từ tìm".
Tài xế mỡ xe rác ra, mùi hôi thối nồng nặc lập tức
tỏa ra, ba người Lưu Bình Bình nhíu mày, buồn nôn
mà nhìn vào bên trong, cảm thấy hơi không muốn
tìm.
"Chị em, tìm đi, quần áo giá hai ba chục nghìn tệ,
tìm được là về trường có thể giả giàu rồi".
"Được, làm thôi!"
Ba người vén tay áo lên, cũng chẳng thèm quan
tâm đến hình tượng nữa, dù sao lật tung chỗ này
xong cả người cũng bần thỉu, đến lúc về trường tắm
gội thay quần áo mới là được, đến lúc đó, bọn họ có
thể khoe khoang đống quần áo mấy chục nghìn của
bản thân rồi.
Quần áo bần bên trong xe rác rất nhiều, nhưng
động tác cũng ba chị em lại chẳng hề ngại ngần, ai ai
cũng vô cùng hăng hái, không ngại bần không ngại
mệt.
Ba người đã chốt trước rồi, ai tìm được chiếc áo
khoác thì nó thuộc về người ấy, vậy nên ai cũng cổ
gắng tìm, muốn mình là người đầu tiên tìm được
chiếc áo khoác đó.
"Ối"
Lưu Bình Bình không đứng vững trong xe rác, nên
đầu liền cắm vào trong.
Đầu chúi xuống cắm vào đống rác, khi chui ra thì
mặt mũi bần thỉu, trông vô cùng kinh tởm.
Mùi hôi thổi nồng nặc này sặc lên, khiến cô ta
buồn nôn, có điều vẫn nhắm mắt tiếp tục tìm.
Vương Đông Tuyết đi đến trước xe rác, có hơi
buồn bực.
"Anh Tần, anh muốn tôi xem gì vậy?"
Nói xong, hai người đi đến trước xe rác, nhìn thấy
mấy gương mặt nhơ nhuốc bần thỉu ở bên trong, ba
người toàn thân dơ bần, Vương Đông Tuyết sững sờ,
há miệng kinh ngạc.
"Mấy, mấy cậu..."
Ba người Lưu Bình Bình cũng sững người, không
ngờ Vương Đông Tuyết lại đến đây!
"Nhìn gì mà nhìn! Dù sao mày cũng vứt rồi, thì chỗ
quần áo đó không phải của mày nữa, mày có tư cách
gì để cười tao?"
Vương Đông Tuyết vội vã lắc đầu: "Tớ đâu có cười
cậu đâu..."
Lưu Bình Bình lạnh lùng hừ một tiếng: "Tao biết
thừa rồi, mày cũng quay lại nhặt quần áo đúng
không? Lúc nãy mày chỉ giả vờ trước mặt chúng tao,
kết quả bây giờ hổi hận rồi, quay lại trộm nhặt quần
áo chứ gì?"
"Hừ, tao nhất định đoán đúng rồi, chỗ quần áo
này vốn không phải bọn mày mua mà là mua hộ người
khác vậy nên không thể vứt đúng không?"
"Nói cho mày biết, gið có hối hận thì cũng muộn
rồi, cái lúc mày vứt đi ý, mấy bộ quần áo đấy không
thuộc về mày rồi, ai cướp được thì là của người ấy!"
Nói xong Lưu Bình Bình lại điên cuồng lục lọi, cho
//
- ----------------------