Tần Lâm nói xong, Chúc Linh Linh lập tức sững sờ.
“Trị tận gốc bệnh tiểu đường? Anh Tiểu Lâm chắc chắn không?”
Nếu như nói Tần Lâm có thể chữa khỏi bệnh tiểu đường, Chúc Linh Linh vẫn tin tưởng một chút, dù sao lúc trước ở bệnh viện anh cũng từng cứu ông nội mà, phương pháp chữa bệnh đương nhiên không như bình thường.
Nhưng theo như Chúc Linh Linh thấy, cho dù có thể chữa được tận gốc bệnh tiểu đường thì phương pháp cũng phải cực kì phức tạp, không thể thiếu châm cứu xoa bóp hoặc là mấy kỹ thuật cao siêu khác của anh.
Chỉ dựa vào mỗi thuốc sản xuất hàng loạt là có thể chữa khỏi bệnh tiểu đường, chuyện này có thể không?
Tần Lâm nói: “Đương nhiên là chắc chắn, anh viết phương thuốc, em dựa theo giá thành và lượng sản xuất, còn theo như tính toán của anh, mỗi bình thuốc có giá khoảng tám trăm tệ”.
“Tám trăm tệ? Đắt vậy á!”
Đường Hữu của tập đoàn Chúc Thị chỉ có giá khoảng năm mươi tệ một bình, bọn họ bán một bình với giá tám trăm, ai mua nổi chứ?
Tần Lâm cười nói: “Tám trăm đâu có đắt? Bình thuốc này của anh có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh tiểu đường của bọn họ, em nghĩ tám trăm tệ có đắt không? Cho dù là bệnh nhân nặng thì uống hai bình là khỏi”.
Chúc Linh Linh sững sờ một lúc, há miệng kinh ngạc.
Tám trăm là có thể chữa khỏi hoàn toàn?
Nếu như có thể thực sự chữa khỏi hoàn toàn bệnh, tám trăm này thực sự không đắt, thậm có thể nói là cực kì rẻ.
Một lọ thuốc Đường Hữu có thể uống trong nửa tháng, nếu như liên tục uống thì một năm tốn hơn nghìn tệ, quan trọng nhất là uống loại thuốc Đường Hữu này chỉ có thể giữ bệnh tình ổn định chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Hiệu quả của hai loại thuốc khác nhau một trời một vực.
Không ngờ, anh Tiểu Lâm lại có thể có phương thuốc như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt Chúc Linh Linh vẫn đầy hoài nghi, Tần Lâm cười.
“Thế này đi, em dùng phương thuốc này để sản xuất một ít hàng test, thử nghiệm trước trên lâm sàng, sau đó phát miễn phí cho các hiệu thuốc lớn, sau khi có hiệu quả thì đưa lên thị trường”.
“Được, vậy để em thử xem!”
Tần Lâm nói như vậy rồi, Chúc Linh Linh cũng không còn lý do gì để không tin nữa.
Chẳng mấy chốc, Tần Lâm viết một phương thuốc đưa cho phòng sản xuất.
Chúc Linh Linh hiểu một chút về dược lý, nhưng cũng chỉ hiểu sơ sơ mà thôi.
Cô ấy cầm phương thuốc này đến phòng sản xuất giao cho những chuyên gia được thuê từ thủ đô của công ty Y dược Văn Hòa bọn họ.
“Thầy Điền, tôi mới có được một phương thuốc mới, chú xem xem”.
Điền Học Tập đẩy cặp kính dày cộm lên, cầm lấy phương thuốc, nghiêm túc nghiên cứu.
Một lúc sau, Điền Học Tập cau mày.
Trong lòng Chúc Linh Linh lộp bộp một tiếng: “Có vấn đề gì sao thầy Điền, phương thuốc này có vấn đề gì vậy?”
Điền Học Tập nói: “Phương thuốc này không có vấn đề gì, nói thật, tôi cũng không thể nói được phương thuốc này có hiệu quả như thế nào, nhưng có một điều, dược liệu để điều chế phương thuốc này rất đắt tiền, nếu như sản xuất thì giá thành sẽ không thấp”.
Điền Học Tập chỉ là một chuyên gia điều chế thuốc, ông ấy cũng cần đứng từ góc độ của công ty để suy xét, nếu như giá thành đắt như vậy, cho dù có được sản xuất ra thì cũng không có ai mua.
Chúc Linh Linh nói: “Trước tiên, chúng ta đừng suy xét đến giá cả, cứ sản xuất một số mẫu trước đã rồi mới nói”.
Điền Học Tập lo lắng nói: “Tổng giám đốc Chúc, thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, phương thuốc này tốt nhất nên là của một chuyên gia nổi tiếng, mấy phương cổ truyền không đáng tin, nếu như có di chứng gì thì rất khó dự tính”.
Chúc Linh Linh cau mày, Điền Học Tập nói rất có lý, nhưng cô ấy vẫn tin tưởng anh Tiểu Lâm.
“Tôi biết rồi, chú cứ đưa vào sản xuất đi”.
Tổng giám đốc đã nói như vậy, Điền Học Tập cũng không biết nói gì hơn, chỉ là khi nhìn thấy phương thuốc này, trong lòng ông ấy đầy nghi hoặc, phương thuốc trông có vẻ đơn giản này có thể thắng được Đường Hữu sao?
...
"Nhà họ Chúc" lúc này, đám người Chúc Minh và Chúc Tam Cô ngồi trên bàn ăn ăn lẩu, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
“Anh cả, anh đúng là thông minh thật, bản quyền sáng chế lần này mà được trình lên, Y dược Văn Hòa chết chắc”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...