Qua ba lượt rượu, Tần Lâm và Lăng Nhật Thiên cũng khá hợp nhau, hai người nói chuyện vui vẻ, nhất là vì mối quan hệ với bố Tần Lâm, nên Lăng Nhật Thiên rất thích Tần Lâm.
"Ta biết cháu gái ta là người thế nào, nếu nó được gả cho con thì con phải chịu thiệt rồi, có điều cháu gái ta cũng là một cô gái hiền lành, Tần Lâm, ta ưng con lắm đấy, phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu như con có thể bắt được trái tim Dật Nhiên, ta sẽ rất vui".
Lăng Nhật Thiên vui vẻ nói, ông cụ uống đến mức mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn tỉnh táo như trước, nhắc đến cháu gái mình, ông cụ tràn đầy lòng tin.
Tần Lâm cười lớn, uống cạn ly rượu trong tay.
"Ha ha, sư thúc tổ, người thực sự làm khó con rồi, người ta phải đồng ý mới được chứ?"
Lăng Nhật Thiên chua xót nói.
"Được rồi, được rồi, dưa xanh hái không ngọt, ta cũng từng này tuổi đầu rồi, dẫu sau cháu gái ta thấy ưng là được, người khác thì không chắc.
Ha ha".
Tần Lâm cười khổ nói.
"Ông già này, con đâu có ý đó".
Lăng Nhật Thiên nói.
"Được rồi, không nói cái này nữa, ta có bảo bối cho con nè".
Bảo bối?
Bảo bối gì vậy?
Tần Lâm sững sờ, trong mắt đầy vẻ đợi chờ, có vẻ như Lăng Dật Nhiên định trả ơn mình đây, ngay cả bảo bối cũng lấy ra, mà được ông cụ coi là bảo bối thì nhất định không đơn giản.
Lăng Nhật Thiên hùng hổ nói.
"Tiếc rằng, cha con không trở lại.
Ta chờ cậu ấy hai mươi năm, suốt hai mươi năm! Thằng nhãi này khiến ta thất vọng quá".
"Có điều trời không phụ lòng người, cha con mặc dù không tới nhưng con lại tới, con là con trai của Tần Trì, cũng là nhân chứng chứng kiến hiệu quả của viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng này, vậy nên hôm nay ta muốn tặng viên đan dược này cho con.
Con không chỉ cứu ông cháu ta, mà còn là con trai Tần Trì, duyên phận giữa chúng ta rất sâu nặng.
Tần Trì không đến nhưng con lại đến, vậy nên, viên đan dược này là dành cho con!"
.