Y Võ Song Toàn


Thời gian là chất xúc tác tốt nhất, Tần Lâm dùng Quỷ môn thập tam châm của mình để châm cho Lăng Nhật Thiên hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đã đẩy gần hết hàn khí trong người ông ra khỏi cơ thể, lúc này Lăng Nhật Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái.

Không ai có thể hiểu được nỗi đau đớn tuyệt vọng xuyên thấu trên cơ thể vào trong xương cốt vào mỗi đêm giông gió, thậm chí còn khiến người ta muốn tự tử.

Đó là cảm giác đau đớn sống không bằng chết, Lăng Nhật Thiên đã quen với nó từ lâu, mỗi lần như vậy ông đều cảm thấy mình như đang trên bờ vực giữa sự sống và cái chết.

Nhưng vào lúc này, ông mới biết rằng mình đã được chữa khỏi rồi.

Lăng Nhật Thiên từ lâu đã quên mất cảm giác nhẹ như lông hồng thế này rồi.


Cuối cùng ông cũng đã cảm thấy choáng ngợp, là một bác sĩ nên ông biết rất rõ hàn khí này rất khó để đẩy hết ra ngoài cơ thể.

Bác sĩ khó tự chữa, bao năm qua ông uống vô số loại thuốc, tất cả đều như muối bỏ bể, chỉ cần ổn định được tình hình là đã tốt lắm rồi, nhưng hàn khí lại càng ngày càng thâm nhập sâu vào cơ thể, như thể đang ở trong một vực thẳm, đó là cảm giác vô cùng đau đớn.

Đây là căn bệnh kín lớn nhất của Lăng Nhật Thiên, đồng thời cũng là nỗi xấu hổ của cuộc đời ông, thân là bác sĩ nhưng lại không tự chữa được, chẳng phải là khiến người ta cười rụng răng hay sao?
Nhưng Tần Lâm đã giúp ông giải quyết hết mọi vấn đề, cảm giác lạnh lẽo trong khớp cơ thể cũng dần biến mất, kỳ kinh bát mạch hay tứ chi bách hài đều cảm thấy thoải mái chưa từng có, cảm giác này đã lâu ông không cảm nhận được rồi.

Lăng Nhật Thiên siết chặt nắm đấm, như thể ông đang trở lại hồi thanh niên, không hề có chút thay đổi nào.


Lăng Nhật Thiên dường như vô cùng hài lòng với Tần Lâm, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, sức khỏe cũng đã được cải thiện rất nhiều, đây là điều mà Lăng Nhật Thiên trước đây chưa từng tưởng tượng được.

Ông đã đau khổ tuyệt vọng nhiều năm như vậy, hôm nay có thể được Tần Lâm trị khỏi, đương nhiên trong lòng vô cùng cảm kích.

Lăng Dật Nhiên cũng vô cùng phấn khích, cơ thể của ông nội đã hồi phục và ngày càng trở nên cứng cáp, đây cũng là tin vui đối với cô, bây giờ ông đã trở lại dẻo dai như tuổi trung niên rồi, tất cả những điều này đều là nhờ Tần Lâm.

"Tiểu sư điệt, anh đừng ngại, cứ nói đi, chỉ cần tôi có thể làm thì tuyệt đối sẽ không để cho anh thất vọng”.

Lăng Dật Nhiên vỗ ngực tự hào nói với vẻ mặt nghiêm nghị, Tần Lâm đã cứu mạng hai ông cháu bọn họ, đương nhiên sự cảm kích này là xuất phát từ tận đáy lòng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui