“Cô đi trước đi! Mặc kệ tôi!” Tần Lâm trầm giọng nói, ánh mắt cực kì lạnh lùng, cầm thanh kiếm trong tay mới có thể tạm thời ổn định tình hình, nếu không hai người bọn họ đã rơi vào tình thế tuyệt vọng rồi.
“Không được! Có đi thì cũng phải cùng đi!
Cô gái áo da thú trầm giọng nói, hiện giờ cô ấy cũng đã không còn sợ hãi nữa, cầm trường đao trong tay sánh vai cùng Tần Lâm chiến đấu với đám gấu tuyết.
Nếu bây giờ cô bỏ mặc Tần Lâm ở lại mà rời đi một mình thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng bất an, nếu Tần Lâm có mệnh hệ gì thì đời này cô ấy sẽ không thể tha thứ cho mình.
Mặc dù bọn họ đều là hai người xa lạ, nhưng trong giây phút sống còn, họ vẫn chiến đấu vì đối phương.
Trong lòng cô gái bây giờ đã sớm quên hận thù trước đó, đối mặt với kẻ địch, với dã thú hung ác, bọn họ chắc chắn sẽ cùng tiến cùng lui.
Đây là điều ông nội đã dạy cô, cũng là điều cô không bao giờ quên được, làm người nên biết đền ơn đáp nghĩa.
Nhưng Tần Lâm lại vô cùng buồn phiền, nếu hiện giờ cô ấy đi thì bản thân anh chắc chắn chắc sẽ có cách thoát thân, nhưng nếu cô ấy không đi thì tuy rằng có thể giúp đỡ nhau, nhưng đồng thời cũng kéo chân anh.
Sự cố chấp của cô gái khiến Tần Lâm vừa tức vừa bực, nhưng anh không thể làm gì hơn.
Cô gái áo da thú hơi sững sờ, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng, cô dường như đã nhận ra bản thân làm sai rồi, nếu cô chạy thoát sớm hơn thì tốt cho Tần Lâm rồi, nhưng hiện giờ cô ấy đã gần kiệt sức rồi mới hiểu được điều này, rằng việc cô tiếp tục ở lại chẳng có chút ý nghĩa gì.
Cô gái áo da thú cuối cùng đã hiểu ra, trong lòng đang dằn vặt muốn chết, nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, cô nghiến răng nghiến lợi nhanh như chớp lui về phía sau.
Ánh mắt Tần Lâm lạnh lùng, kiên cường một mình chiến đấu với bốn con gấu tuyết, chặn mọi đường đi của chúng.
Kiếm vô cảnh lúc này được phát huy đến cực hạn, triệt để thể hiện kiếm pháp hoàn mĩ của mình, mỗi một đường kiếm đều mang một khí thế vô song, kiếm vô cảnh đã thăng tiến lên cảnh giới vô cực!
.