Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trái tim Tần Lâm bình lặng như nước, nung nóng ý trí chiến đấu, lúc này anh không ngừng đi xuyên qua khu rừng, thấy cành cây dưới chân càng ngày càng nhiều, lớp tuyết tích tụ càng lúc càng dày, anh muốn tăng tốc nhanh hơn, song lại vô cùng chậm chạp, nhưng với con gấu tuyết thì đống tuyết dày này chẳng khác gì đi trên mặt đất bằng phẳng.
Đây chính là sự chênh lệch!
Tần Lâm dần dần ổn định được hai con gấu tuyết, lúc này anh cũng có thể lựa chọn nhanh chóng rời đi, mặc dù không biết đấu đến cùng với hai con gấu tuyết này thì sẽ thắng hay thua, nhưng anh không muốn chết ở chỗ này, an toàn là trên hết, chiến đấu với hai con gấu tuyết, lại còn ở trên địa bàn của chúng nó nữa, cho dù Tần Lâm có đầy đủ hỗ trợ thì cũng sẽ không so kè với bọn chúng ở đây.
Thế nhưng, điều khiến anh bất lực là, ở bên nọ, cô gái mặc áo da thú kia đã lộ rõ vẻ mệt mỏi, hoàn toàn không thể ngăn cản sự tấn công của hai con gấu tuyết, thậm chí phần da thú trên người cô ấy cũng đã bị hai con gấu tuyết xé rách, trông vô cùng nhếch nhác, làn da trắng như tuyết lộ ra một mảng lớn, còn có những vết máu đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ.
Trên khuôn mặt cô gái áo da thú tràn đầy vẻ hoảng loạn, càng lúc càng bị động. Cứ tiếp tục như vậy, cô ấy chỉ có thể chống đỡ được không quá nửa tiếng đồng hồ nữa, sẽ trở thành thức ăn của hai con gấu tuyết này.
Lúc này, Tần Lâm có chút không nhẫn tâm bỏ cô gái này ở lại mà một mình rời đi, dù sao thì cô gái này trong giờ khắc quan trọng đã cứu anh một lần, lúc trước khi con gấu tuyết sắp vồ đến, may mà cô ấy hô lên một tiếng, Tần Lâm mới có thể nhận ra và nhảy sang tránh đòn.
Thấy cô gái sắp bị con gấu tuyết đè lên thở không ra hơi, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt lưng chòng. Lúc này, Tần Lâm hơi do dự, đứng trước sống chết, Tần Lâm chung quy vẫn không thể lựa chọn trốn chạy một mình.
Hai cánh tay Tần Lâm đan chéo chặn đòn tấn công của gấu tuyết, nhưng chưởng này cũng khiến Tần Lâm phải lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, dấu tay gấu cực lớn, sức mạnh kinh hồn, Tần Lâm cảm thấy cánh tay mình đã hơi tê tê rồi.
Khi quay người, anh nhân cơ hội trốn chạy và lao đến bên cạnh cô gái mặc áo da thú, lúc đó khuôn mặt cô gái tràn đầy vẻ ngạc nhiên lẫn cảm kích.
Trong giây phút tuyệt vọng khi cận kề cái chết, không ngờ người đàn ông này lại không vứt bỏ mình ở lại?
Cô ấy thậm chí đã nghĩ bản thân không còn hy vọng gì nữa, bởi vì cô ấy không phải là đối thủ của hai con gấu tuyết này, hơn nữa cũng không có cách nào chạy trốn khỏi sự truy đuổi của bọn chúng, thấy Tần Lâm đã chạy ra khỏi vòng vây của hai con gấu, lúc này chỉ có kẻ ngu mới quay lại mà thôi.
Huống hồ, hai người đã từng giao chiến trước đó, đừng nói đến chuyện giúp đỡ, Tần Lâm không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi.
Thế nhưng, cô gái đã coi thường cách đối nhân xử thế của Tần Lâm, vào giây phút quan trọng, Tần Lâm không nói một lời mà lập tức xuất hiện trước mặt cô, kéo cô tránh đi, chưởng kia đánh trúng vào một tảng đá cực lớn, khiến tảng đá đó ngay lập tức bị đánh thành bốn năm mảnh, cô gái thấy vậy sốc đến độ toàn thân đổ mồ hôi hột.
“Cảm ơn...”
Cô gái mặc áo da thú nhỏ giọng nói, trong mắt tràn đầy cảm xúc lẫn lộn.
“Hiện giờ nói những lời này còn quá sớm, nên rời khỏi đây trước rồi nói”.
Tần Lâm trầm giọng nói, vừa dứt lời, quả nhiên bốn con gấu tuyết lại xông đến lần nữa, miệng không ngừng gầm gừ uy hiếp.
Tần Lâm và cô gái áo da thú quay lưng vào nhau, tấn công hai bên, nhưng bất lực thay, bọn họ vẫn không cách nào đột phá vòng vây.
Sức mạnh và sức bền của bọn họ quả thật không thể so sánh với mấy con gấu tuyết này, nếu như cứ mãi chiến đấu ở đây, thì chắc chắn bọn họ sẽ là bên ngã xuống trước.
Đứng trước tự nhiên, đứng trước dã thú, con người quả thật vô cùng nhỏ bé, bất kì con vật nào đều có thể độc lập sinh tồn ở tự nhiên, duy chỉ có loài người mới là sinh vật yếu đuối nhất.