Lúc này, anh nhất định không thể tiếp tục im lặng được nữa, đây không phải chuyện của mình anh mà là chuyện của tất cả mọi người đệ tử của đại sư bá, Triệu Vô Cực không chỉ mắng mình anh mà còn mắng tất cả mọi người bên phía bọn họ, lúc này anh không còn đường lui nữa, mà nhất định phải quyết chiến một trận!
Huống hồ, Triệu Vô Cực vốn đã coi anh là cái đinh trong mắt, hai bên đối đầu gay gắt, lúc trước khi anh ở sơn môn đấu cũng chưa đã, lần này thực lực của Tần Lâm đã có sự đột phá, anh cũng muốn tìm ai đó đấu một trận, tên Triệu Vô Cực này đến đúng lúc ghê!
Tần Lâm vừa hay không có đối thủ xứng tầm, anh cũng đâu thể vừa nhập môn đã khiêu chiến Lâm Trung Nghĩa được! Lâm Trung Nghĩa dù sao cũng là sư huynh đưa anh đi tu luyện, làm vậy thì không ổn, còn những người còn lại thì hoàn toàn không phải đối thủ của anh, nếu như lấy họ ra để luyện tập thì càng không ổn.
Nhỡ may đánh họ bị thương thì anh sẽ để lại tiếng xấu vạn năm không rửa trôi nơi núi Côn Luân này mất, đâu thể đánh sư huynh sư đệ của mình như thế được chứ.
Nhưng Triệu Vô Cực thì khác, tên này là một con chó điên, đánh bọn họ, Tần Lâm thấy phê lắm, hơn nữa hoàn toàn không cần lo về hậu quả, mấy người này đến tận cửa xin đánh, anh sao có thể để họ đắc ý được.
Đừng nói đến việc anh ta dùng kế khích tướng chọc giận Lâm Trung Nghĩa và các huynh đệ đang đứng ở đây, cho dù anh ta không dùng kế này, anh cũng không định bỏ qua cho anh ta, cơ hội luyện võ hiếm có khó tìm thế này, sao anh có thể bỏ qua được.
Lâm Trung Nghĩa nhíu mày, Tần Lâm muốn đánh một trận với Triệu Vô Cực sao?
Thực lực của anh rất mạnh, có thể tẩn bọn Nhiếp Vân Hải một trận, hôm qua vừa ra tay khiến cho không ít đồ đệ của núi Côn Luân ngưỡng mộ bái phục, nhưng hiếu kỳ vẫn là chính.
Nhưng hôm nay Tần Lâm lại nổi hứng, anh muốn đánh với Triệu Vô Cực, trận này mà đánh thì chắc chắn là bại!
Người khác không biết chứ Lâm Trung Nghĩa vẫn luôn nắm rõ thực lực của Triệu Vô Cực, đả thông bảy kinh mạch, hơn nữa thực lực vô cùng khinh khủng, thiên phú hơn hắn đám kia, Tần Lâm dù sao cũng chỉ vừa tiếp xúc với Khí công Côn Luân thôi, muốn đạt đến thực lực của Triệu Vô Cực trong thời gian ngắn là chuyện trên trời.
Mặc dù anh rất mạnh, thiên phú thuộc dạng hiếm có, nhưng dù sao người ta cũng tu luyện hơn mười năm ở núi Côn Luân rồi.
Ấn tượng của Lâm Trung Nghĩa về Tần Lâm không tệ, nhưng trận này mà đánh, Tần Lâm mà bị người ta đánh bại thì đây sẽ là chuyện vô cùng mất mặt với anh ta với ngũ sư thúc, thậm chí với cả sư phụ.
Tần Lâm vừa nhập môn đã đắc tội không ít người nên vô cùng nổi bật.
Thiên phú càng mạnh thì càng khiến người đố kị.
Có người hâm mô, cũng sẽ có nhiều người khinh thường, chỉ muốn nhìn thấy cảnh Tần Lâm đại bại, sư phụ giao phó Tần Lâm cho anh ta, rõ ràng vì thấy được mặt chững chạc của anh ta, Lâm Trung Nghĩa không muốn Tần Lâm rơi vào vòng xoáy dư luận.
Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói.
"Tần Lâm, làm người phải biết điều, đệ không phải đối thủ của đệ ấy, hơn nữa một bị đánh bại, đệ có nghĩa đến hậu quả không? Đệ còn trẻ, đệ tu luyện thêm ba năm nữa hẵng đối đầu với Triệu Vô Cực, lúc đó huynh tin đệ nhất định sẽ thắng.
Nhưng bây giờ e là đệ sẽ khó nắm được phần thắng".
Sắc mặt Tần Lâm nghiêm nghị, anh biết Lâm Trung Nghĩa chỉ muốn tốt cho anh thôi, nhưng không nhịn được thì cũng chẳng cần nhịn nữa!
Người ta đã đến tận nhà để bắt nạt mình rồi, bây giờ còn đang cưỡi lên đầu lên cổ của mình, nếu không phản kích thì chắc chắn mất hết thể diện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...