"Không cần phải nể mặt Lâm sư huynh đâu, chuyện hôm nay không liên quan gì đến Lâm sư huynh cả, đừng kéo Lâm sư huynh vào, các người không xứng đâu!"
Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng.
Những tên này rõ là đang nhắm vào mình, hoặc là thanh kiếm trong tay, bây giờ lại nói năng hùng hồn như thế, anh không thể ngờ được vừa bước vào Côn Luân thì đã có người đến gây chuyện với mình rồi.
"Cậu còn dám giảo biện? Cậu đào hang ở đây làm phiền nhiều người như vậy, không những không biết điều lại còn có thái độ như thế à, nếu đổi là người khác thì ai có thể điềm tĩnh được đến mức này? Lâm sư huynh, sư huynh là đệ tử của đại sư bá, đương nhiên sư huynh sẽ là người hiểu rõ ngọn ngành, chúng tôi cũng không muốn phải nhất quyết đánh với cậu ta, nhưng cậu ta cứ một mực đòi đối địch với bọn tôi thì bọn tôi có thể làm gì được đây, đây hoàn toàn là do bị ép đấy nhé”.
Nhiếp Vân Hải thở dài, lúc này bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho Tần Lâm rời đi, cho dù có Lâm Trung Nghĩa thì cũng vậy mà thôi.
Hơn nữa ngay từ đầu là do bọn họ muốn đến để gây sự, tất cả đều lo do sư huynh Triệu Vô Cực sắp xếp từ trước, nhất định phải cho Tần Lâm một bài học, từ lúc mới vào đã bắt đầu trêu ghẹo tiểu sư muội rồi, làm sao bọn họ có thể chịu được chứ?
Khi nghe thấy tiểu sư muội bị trêu ghẹo, ai nấy đều trở nên kích động, không chút do dự muốn cho tên này một đòn chí mạng, nhân tiện tống khứ được anh ra khỏi Côn Luân thì lại càng tốt.
Nhưng bây giờ có vẻ tên này đã cắn câu rất nhanh, vậy thì khỏi mất công để tìm lý do nữa, chỉ riêng việc này thôi đã đủ làm anh no đòn rồi.
Rõ ràng là lính mới mà lại lươn lẹo như vậy, nhất định phải dạy cho anh một bài học mới được.
Lâm Trung Nghĩa cũng biết rõ những người này đang muốn gây sự với Tần Lâm, hơn nữa anh lại còn tự tin như thế, người ta đã tìm đến tận cửa rồi đấy, nếu như chịu cúi đầu thì chuyện này coi như xong rồi, nhưng nếu cứ tiếp tục ương bướng như vậy thì anh ta cũng không thể giúp gì được.
Lâm Trung Nghĩa cũng đành bất lực, anh ta cũng muốn làm trung gian hòa giải, thế nhưng Tần Lâm này lại không chịu nể mặt, haizz.
Dù sao Tần Lâm cũng là tiểu sư đệ của mình, sư phụ giao cậu ấy cho mình là muốn mình phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Tần Lâm, nhưng bây giờ xem ra mọi việc đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta nữa rồi.
Bây giờ người ta lại đang khóc lóc kể lể rồi, cậu có tư cách gì để thách đấu với người ta đây?
Vốn dĩ chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng Tần Lâm và Nhiếp Vân Hải lại cứ muốn đối đầu nhau nên sự việc mới trở nên lớn như thế này, lẽ ra đã có thể qua được tai họa, nhưng Tần Lâm lại cứ một mực cứng đầu.
Cả hai bên đều đã bật nòng súng rồi, căn bản không thể nào hòa giải được nữa.
"Nếu các người cố chấp thì cứ việc, tôi sẽ đi mách nhị sư thúc”.
Cuối cùng Lâm Trung Nghĩa cũng tung ra chiêu cuối, nhưng lúc này đám người Nhiếp Vân Hải lại hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của Lâm Trung Nghĩa.
Nếu như bình thường thì có lẽ bọn họ đã thu kiếm lại rồi, nhưng lần này bọn họ đến là do ý của đại sư huynh Triệu Vô Cực, người đông thế mạnh như vậy, cho dù có chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ không bị trừng phạt quá nặng.
Huống chi bọn họ cũng muốn trả thù cho tiểu sư muội, cho dù sư phụ có biết đầu đuôi câu chuyện thì cũng sẽ tha thứ cho bọn họ mà thôi.
Vậy nên lần này bọn họ mới một mực ép Tần Lâm phải dập đầu nhận sai.
Tần Lâm vừa nghe liền nghĩ ngay những người này có lẽ đều là đệ tử của nhị sư bá?
Xem ra nhị sư bá đã chuẩn bị ra tay với mình rồi đây, ngay cả Lâm sư huynh cũng chưa được biết, nhưng Tần Lâm biết rất rõ nguyên nhân là do đâu, chuyện này cũng không đáng để nói ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...