"Nói thêm cũng vô ích, nếu hôm nay cậu không chịu quỳ xuống xin lỗi thì hôm nay chúng tôi sẽ phải cho cậu một trận”.
Nhiếp Vân Hải cười nói, sau đó tiến từng bước đến gần Tần Lâm.
"Được rồi, Lâm sư huynh, mau lùi lại đi, nếu không còn cách nào khác thì chúng ta chỉ có thể dùng phương pháp ban đầu để giải quyết vấn đề mà thôi”.
Tần Lâm cũng rất bình tĩnh, đối mặt với đám người Nhiếp Vân Hải nhưng vẫn không chút lo sợ.
Lâm Trung Nghĩa cười khổ, bây giờ hai người bọn họ như đang ông nói gà bà nói vịt, chẳng ai chịu nghe ai, ăn miếng trả miếng, thà chết không thôi, anh ta có khuyên như thế nào cũng vô dụng mà thôi.
Lúc này nếu như có thể dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề thì đó không phải là vấn đề.
"Thằng nhóc không biết điều, chỉ dựa vào một đứa mới tới như cậu mà cũng dám đắc tội với các sư huynh bọn tôi ư, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu học cách làm người!”
Nhiếp Vân Hải đứng tấn, xoạc chân, siết chặt nắm đấm rồi lao về phía trước.
Tần Lâm không thèm quan tâm, vẫn giữ vẻ vô cùng bình tĩnh, đối mặt với quyền thế mạnh mẽ của Nhiếp Vân Hải, nhưng anh vẫn vững chãi như núi Thái Sơn.
Hắn cũng là cao thủ lục mạch, nhưng so với Diệp Như Tuyết cũng không hơn là bao, thậm chí còn có phần kém hơn.
Mặc dù Diệp Như Tuyết là phận nữ, nhưng thiên phú của cô ấy không tồi, thậm chí có thể nói là rất mạnh, Tần Lâm đã cảm nhận được điều đó khi đấu với cô.
Nhưng Nhiếp Vân Hải này rõ ràng kém hơn hẳn, nhưng cao thủ lục mạch cũng không phải là tầm thường, so với Bạch Triết lúc trước thì cũng đáng gờm đấy.
Hai người đấu với nhau hơn mười chiêu, nắm đấm tới tấp, chiêu thức quyết liệt, Nhiếp Vân Hải hoàn toàn không cho Tần Lâm một chút cơ hội nào, hắn cố ý tung chiêu hiểm để giải tỏa hết nỗi hận trong lòng.
Lâm Trung Nghĩa ở bên cạnh liền trở nên nghiêm nghị, anh ta cũng rất tò mò, muốn biết chiêu thức của Tần Lâm mạnh đến mức nào, nếu như trận chiến giữa Tần Lâm và Nhiếp Vân Hải đã không thể tránh khỏi thì anh ta cũng sẽ vui vẻ đứng hóng.
Nếu như Tần Lâm thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng thì anh ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng bây giờ Lâm Trung Nghĩa cũng muốn xem thử con trai của ngũ sư thúc thực sự có năng lực thế nào.
Kiêu ngạo và tự phụ như vậy thì nhất định phải có sức mạnh để chống lưng.
Tần Lâm nhẹ nhàng thận trọng, vô cùng ngang ngược, nhìn thấy Nhiếp Vân Hải lại muốn dùng hết sức lực, vậy thì anh sẽ đấu cùng với bọn họ, xem thử ai mới là người cười cuối cùng.
Nắm đấm của Tần Lâm vô cùng lợi hại, qua hơn mười chiêu thì Nhiếp Vân Hải mới cảm thấy áp lực tăng lên, không còn chút sức lực nào có thể chống trả, Tần Lâm ép đến mức hắn gần như đã ma sát mới mặt đất.
Nhiếp Vân Hải cũng rất kinh ngạc trước thực lực của Tần Lâm, tên nhóc này vừa vào Côn Luân đã dám mạnh tay như vậy ư?
Mặc dù Nhiếp Vân Hải rất cẩn trọng, nhưng lúc này hắn đã bị Tần Lâm đánh cho không kịp thở, bất giác lùi lại phía sau, bị ăn liên tục mấy quyền vào người, trông vô cùng nhếch nhác.
Sự kiêu ngạo ban đầu cũng đã biến mất vào, không ai biết được hắn đã phải chịu áp lực lớn thế nào, sâu trong mắt Tần Lâm giống hệt như sói hổ, Nhiếp Vân Hải càng đánh càng sợ, sức mạnh của anh giống hệt như những con mãnh thú hung hãn vậy.
Bịch! Bịch! Bịch!
Mấy quyền liên tục đấm vào người Nhiếp Vân Hải, lập tức khiến hắn loạng choạng lùi lại, mặt mày tái mét, nghiến răng tức giận, nhưng hắn không thể làm gì khác được.
"Còn không mau ra tay? Chờ tôi bị đánh à?"
Nhiếp Vân Hải kêu lên, năm tên còn lại liền quay mặt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng lao về phía Tần Lâm.
Nhìn thấy Nhiếp sư huynh bị đánh tơi bời, làm sao họ có thể thờ ơ được chứ?
Hơn nữa lúc đầu bọn họ cũng không định để Nhiếp sư huynh đánh một mình, chi bằng cùng xông lên thì bọn họ mới có thể thể hiện được sức mạnh và sự đoàn kết của mình.
Lâm Trung Nghĩa sửng sốt, bọn họ thật sự dám làm như vậy sao?
Sáu đánh một, đúng là coi thường mặt mũi của sư huynh mà, thật quá vô liêm sỉ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...