Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tần Lâm phất tay.
"Không cần".
Mười ngày tám ngày? Thế thì lỡ hết thì giờ, anh dùng Thất Tinh Long Uyên chắc có thề đào được một cái động.
Lâm Trung Nghĩa cười nói.
"Vậy sư đệ dùng gì? Chẳng nhẽ đệ định dùng tay đào?"
Tần Lâm nhún vai, cười gượng.
"Sư đệ đâu ngu đến vậy".
Anh búng tay, thanh kiếm xuất hiện, Thất Tinh Long Uyên nháy mắt rơi xuống từ không trung, đáp thẳng vào tay anh, kiếm ong ong rung lên, mình kiếm lóe sáng, mang theo hàn khí, kiêu ngạo lạnh lùng, thanh cao thành thật, quả đúng là hữu danh kỳ thực!
"Kiếm tốt!"
Hai mắt của Lâm Trung Nghĩa phát sáng, thậm chí hơi kích động đến mức không kìm được, thanh kiếm này kinh khủng quá, đúng là khiến người ta kinh ngạc, anh ta chưa từng thấy được thanh bảo kiếm nào lợi hại đến vậy đây, thanh kiếm xuất hiện giữa không trung, khiến cho người ta cảm thấy khí lạnh đang ép dần tới.
Lâm Trung Nghĩa không ngờ Tần Lâm có bảo bối tốt như vậy, ánh mắt toát lên vẻ hâm mộ, buột miệng nói nên lời, nhưng anh ta cũng chỉ có thể thầm than thở, bảo kiếm tuy tốt nhưng không phải ai cũng điều khiển được, hơn nữa thứ không thuộc về mình, cho dù có thích anh ta cũng sẽ không tranh giành.
"Thanh bảo kiếm này đúng là hiếm có khó tìm, hơn nữa còn tỏa ra khí phách cao ngạo lạnh lùng trong trẻo, ánh sáng trên lưỡi kiếm, khí thế khiếp người, đúng là một thanh kiếm tốt".
Lâm Trung Nghĩa mặt mày hâm mộ, đồng thời cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
"Đợi một chút, đệ định dùng thành bảo kiếm tuyệt đỉnh này để đào một cái hang à? Nhỡ may gãy thì thế nào? Thế thì tiếc lắm đấy".
"Nếu thật sự bị gãy thì nó không phải là một thanh kiếm tốt".
Tần Lâm cười nhạt nói, khiến cho Lâm Trung Nghĩa không khỏi đấm ngực giậm chân, một thanh kiếm tốt như vậy lại dùng để đào đá, đúng là phí của trời.
"Sư đệ bắt đầu đây, nhị sư huynh".
Tần Lâm cẩn thận đạp chân vào vách đá, liên tục đạp, giẫm lên một cái vách, cuối cùng lựa chọn một nơi cách mặt đất trăm thước, bắt đầu cầm kiếm đào.
Nếu như mất tám đến mười ngày thì mình ngủ ở đâu đây.
"Xoạt xoạt xoạt..."
"Xoạt xoạt xoạt..."
Tần Lâm tạo ra tiếng động không nhỏ, hơn nữa Lâm Trung Nghĩa vẫn luôn đứng bên nhìn, Thất Tinh Long Uyên của Tần Lâm quả nhiên là thanh kiếm tốt, đồng thời cũng không xảy ra chuyện gãy kiếm như anh ta tưởng tượng, ngược lại, mỗi khi thanh kiếm chém xuống như chém dưa vậy, chẳng mấy chốc đã đào được một hang động không không nhỏ, hơn nữa tốc độ chỉ có nhanh lên chứ không có chậm đi, phương pháp này thực sự khiến Lâm Trung Nghĩa vô cùng ngưỡng mộ.
"Lúc trước mình mà có một thanh kiếm tốt thế này thì cần gì khổ sở bảy ngày bảy đêm chứ".
Lâm Trung Nghĩa thở dài một tiếng, năm xưa khi đào động, anh ta suýt nữa mệt chết người, cảm giác ấy vẫn còn hằn sâu trong tâm trí anh ta.
Nhưng tốc độ của Tần Lâm thực sự nhanh, dường như chưa đến một tiếng đã đào được hơn nửa, hơn nữa anh còn vô cùng ung dung.
Có điều trông thì đơn giản nhưng Tần Lâm tốn không biết bao nhiêu sức lực, điều này chẳng cần nghi ngờ.
Khoảng hai tiếng sau, Tần Lâm cuối cùng cũng đào được một cái động, so với hang động của mấy sư huynh ở xa thì to hơn nhiều.
Lâm Trung