Y Võ Song Toàn

Dương Chí nghiêm túc nói.  

"Nhưng hiện nay chắc không có ai có thể đạt đến cảnh giới này, sư tổ của con cũng không có khả năng này".  

"Làm người không cần với quá cao, luyện khí cũng vậy, hơn nữa đừng nói đến tiên thiên, cho dù con muốn đạt đến cao thủ hậu thiên cũng là chuyện khó khăn lắm rồi, phần còn lại chỉ có thể dựa vào thiên phú và sự nỗ lực của con, còn cả cơ duyên nữa, nếu như gặp may, biết đâu con lại có cơ hội khác thường, thực lực mạnh hơn cũng là chuyện bình thường".  

“Nhưng bây giờ, con phải tu luyện, đây mới là điều quan trọng nhất".  

“Sư phụ dạy chí phải".  


Tần Lâm không dám có quá nhiều hy vọng xa vời, ít nhất bây giờ điều anh muốn làm chính là tăng thực lực của mình, nếu không tất cả đều uổng công.  

Muốn rời khỏi Côn Luân, không biết phải chờ đến khi nào, đây cũng là điều anh lo lắng, anh có thể chịu được nửa năm một năm, thậm chí là ba năm năm năm nhưng bệnh tình của Chúc Linh Linh và mẹ Tiêu Nghiên không thể chịu nổi lâu đến vậy.  

Vậy nên chuyện đầu tiên mà Tần Lâm phải làm là không ngừng nâng cao năng lực bản thân mới có thể tự do tự tại làm mọi thứ.  

Khi thực lực đạt đến một cảnh giới nhất định thì chẳng cần quan tâm mấy thứ râu ria.  

Đây cũng là lý do tại sao Côn Luân lại định ra quy tắc này, Tần Lâm cũng dần hiểu được rồi.  

"Thực lực của con đã đạt đến thất mạch, cùng ở trình độ này chỉ có ba vị sư huynh, bây giờ bọn họ đang tôi luyện đốc mạch cuối cùng, đốc mạch cũng là điểm liên thông huyết mạch cuối cùng của kỳ kinh bát mạch, là luyện tâm, vậy nên cần hít thở thổ nạp. Bây giờ phải bắt đầu học luyện khí, chỉ khi khí trong cơ thể được tích lũy đến một trình độ nào đó mới có thể có thực lực đả thông được kinh mạch thứ tám. Con phải nhớ kỹ, muốn đột phá được đốc mạch thì cần luyện khí".  

Dương Chí đặt kỳ vọng rất lớn vào Tần Lâm, một là vì thực lực của anh đã đạt đến cảnh giới cao thủ thất mạch, hai là vì anh là con trai của l ngũ, cho dù không làm được, ông vẫn sẽ coi trọng Tần Lâm hơn người thường một chút.  

Vậy nên ông hy vọng Tần Lâm càng ngày càng giỏi, càng ngày càng mạnh, thậm chí mạnh hơn bố mình.  


"Hôm nay con ở lại đã, tí nữa ta sẽ sắp xếp sư huynh giúp con, mạch của chúng ta có tổng cộng mười bảy cao thủ, mà trong số này ai cũng là sư huynh của con. Nhập môn phân trước sau, luôn phải nhớ kỹ đạo lý tôn sư trọng đạo, vậy nên con gặp thì phải gọi người ta là sư huynh".  

"Cảm ơn sư phụ".  

Tần Lâm gật đầu, những lời này của sư phụ Dương Chí đem lại nhiều lợi ích cho anh, muốn đột phá và mạnh hơn, muốn đả thông kinh mạch thứ tám thì cần có được nghị lực kiên định bền bỉ.  

Dương Chí hỏi.  

"Bố con có khỏe không?"  


Tần Lâm nói.  

"Bố con rất ổn, sư phụ không cần lo. Ông ấy vì quốc gia, hai mươi năm như một chưa từng để người ngoài coi thường, cũng chưa từng để mất mặt của Côn Luân".  

"Được! Tốt lắm!"  

"Tên Tần Trì này, từ nhỏ đến lớn có chí hướng xa, tất cả mọi người đều muốn trường sinh, chỉ có mình cậu ấy là chẳng quan tâm, không có gì ràng buộc được cậu ấy, nhưng cậu ấy vì dân vì đất nước, vì đại nghĩa như vậy khiến người ta không bì kịp. Mỗi người đều có mục tiêu, đều có ước mơ riêng, bố con là thiên tài hiếm có. Nếu như hai mươi năm nay cậu ấy luôn ở trên núi tu luyện thì chắc cũng là người duy nhất có năng lực bằng sư tổ con. Nhưng vì nước nhà, cậu ấy đã buông bỏ hết thảy, vì nhân dân, vác gánh nặng lên vai, người như vậy đúng là niềm kiêu ngạo của Côn Luân".  

Dương Chí cảm khái mà nói, nhớ đến Tần Trì, ánh mặt của ông dịu dàng hơn nhiều. Tần Trì năm xưa vừa là học trò vừa là bạn của ông, bởi vì khi vừa bái sư nhập sơn môn, ông dạy Tần Trì rất nhiều thứ, cho đến khi ông không còn cái gì để dạy nữa, Tần Trì mới học nghệ với sư phụ. Vậy nên Dương Chí rất nhớ Tần Trì, tiếc rằng hai mươi năm rồi, bọn họ chưa gặp lại nhau.   


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui