Tần Lâm biết mình nhất định không thể đem chuyện nữ nhi tình trường theo, không biết chuyến đi lần này kéo dài bao lâu, nhưng Tần Lâm sẽ không để bố mình thất vọng.
Phái Côn Luân đại diện cho đỉnh cao của môn phái võ thuật cổ truyền của Hoa Hạ, nên Tần Lâm cũng mang theo tấm lòng thành kính khi đến môn phái này.
Tần Lâm gọi điện cho Tạ Hồng Mai.
.
Truyện Teen Hay
"Có lẽ anh phải đi một chuyến xa nhà, mà lần này phải đi một mình".
Tạ Hồng Mai hỏi, trong lòng hơi thấp thỏm, bởi vì giọng của anh vô cùng nghiêm trọng.
"Em không thể đi sao?"
Tần Lâm nghiêm túc nói.
"Không được, đợi anh trở về".
"Vâng!"
Tạ Hồng Mai cũng không hỏi nhiều, cô ấy sẽ không khiến Tần Lâm khó xử, lần này Tần Lâm dặn cô ấy trước một tiếng cũng có nghĩa anh không ra đi tìm đường cứu nước.
"Cho dù mười năm hay hai mươi năm, em cũng sẽ đợi anh".
Tạ Hồng Mai cúp máy, trong mắt lấp lánh ánh sao, cho dù Tần Lâm đi bao lâu, lòng cô ấy vẫn không đổi.
Bởi vì Tần Lâm không phải Bạch Thiếu Đình, anh sẽ không vô duyên vô cớ bắt cô đợi chờ một mình, hơn nữa cô biết Tần Lâm có chuyện lớn, chuyện này đều vì cứu nước cứu dân, chứ không phải thứ người bình thường có thể sánh bằng.
Có lẽ anh không muốn cho cô biết là có nguyên do của anh.
Sau khi tạm biệt Tạ Hồng Mai, anh liền rời đi.
Vết thương của mẹ và Chúc Linh Linh tạm thời không đáng ngại, nhưng Tần Lâm biết lần này mình ít nhất cũng phải đi hơn một năm.
Chuyến đi đến núi Côn Luân này, anh không có nhiều thời gian, nhưng một năm này Tần Lâm có thể học được bao nhiêu thì phải phải xem bản lĩnh của chính mình.
Tần Lâm cầm phong thư trong tay, bên trên viết "Kính gửi sư phụ Huyền Cảnh!”.
Đây là thứ Tần Trì đã đưa cho anh.
Tần Lâm biết đây chính là thư giới thiệu, trong lòng anh tràn ngập hứng khởi.
Anh lên đường đi thẳng đến núi Côn Luân.
Ba lần đến núi Côn Luân, lần này khác hoàn toàn hai lần trước, Tần Lâm mang theo tinh thần hiếu học đến đây.
Hơn nữa nơi anh đến không phải nơi cung điện băng Côn Luân được đặt.
Núi Côn Luân rất lớn, trải dài cả tám trăm dặm, vậy nên chuyến đi lần này đến phái Côn Luân của Tần Lâm mặc dù không phải đi qua sông băng vô tận nhưng cũng là nơi cực rét, hơn nữa còn nằm trong vùng núi cao sâu thẳm, vực dốc thẳng đứng, nguy hiểm chết người.
Ở đây không có đường, chỉ có tuyết dày và sông băng, xung quanh là vực sâu vạn trượng, hiểm nguy bủa vây, căn bản không có người, không có lấy bóng dáng của chim muông thú vật, như vậy đủ thể đoán được, nguy hiểm của chuyến đi đến phái Côn Luân này khiến người ta khiếp sợ đến nhường nào.
Tần Lâm cũng hao tâm tổn sức mới tìm được sơn môn* của phái Côn Luân, cần phải biết thực lực của anh nằm trong top đầu bảng Rồng, để đến được đây cũng phải tốn biết bao sức lực, cho dù có là cao thủ bảng Hổ cũng không có tư cách đặt chân đến đây.
*Sơn môn: Sơn môn là cổng chùa, viện.
Vì chùa viện ngày xưa phần nhiều được xây ở chốn rừng núi thâm u nên cổng chùa và cả ngôi chùa nói chung được gọi là sơn môn (cửa núi), cũng gọi sơn tự (chùa núi).
Ngày nay, các chùa viện lớn tuy được xây cất ở đồng bằng, thị trấn, thành phố cũng vẫn được gọi theo lệ xưa là sơn môn.
Sau khi vượt qua núi non trùng điệp, Tần Lâm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ở nơi núi cao sâu thẳm, anh cuối cùng cũng đã tìm được sơn môn, cũng chỉ là địa chỉ mà bố bảo.
Đường núi quanh co, ngoằn ngoèo dốc đứng, đường đến đây đúng là vô cùng gian nan.
Cửa của sơn môn không lớn, chỉ là một cánh cửa không cao đến hai trượng, bên trên còn viết hai chữ Côn Luân rất lớn, nét chữ vừa mềm mại vừa rắn rỏi, vô cùng dễ thấy, nhìn qua có cạnh có góc, không biết là điêu khắc hay là dùng kiếm khắc lên.
Sau khi Tần Lâm đi vào trong, anh mới thấy được trong lòng núi, giữa hai ngọn núi giao nhau có mấy hang động được giấu kín, xung quanh thậm chí chẳng có tung tích của con người.
Nơi này còn cao trên bốn ngàn mét, không khí rất loãng, cực kỳ lạnh, xung quanh cho dù có là trực thăng thám hiểm bay qua thì chắc cũng không phát hiện được vùng đất bí ẩn này.
Đương nhiên khí hậu ở nơi này cũng không phù hợp để máy bay bay qua, núi Côn Luân được mệnh danh là vùng đất chết, nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi, vì vậy nên chỉ có người có thể đi bộ đến, nhưng nếu có thể đến được thì năng lực chẳng khác gì rồng phượng.
Nơi đây hiếm có vết tích của con người, không có lấy một hộ dân cư nào, chỉ có sơn môn chẳng lấy gì là hùng vĩ này, khiến cho Tần Lâm cảm nhận được một chút hy vọng.
Mình cuối cùng cũng không tìm sai chỗ.
"Anh là ai? Sao lại đến đây?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến Tần Lâm giật mình quay đầu nhìn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...