Y Võ Song Toàn


“Chỉ dựa vào mình ông?”  
      Tần Lâm sững sờ, ông già này quả thực rất mạnh, nhưng đó chỉ là so với người bình thường mà thôi.

Thực lực của ông ta thậm chí còn không bằng Bạch Phàm, thế mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt anh?  
      “Ông tổ Hiên Viên đã truyền dạy cho tao tất cả các chiêu thức võ công rồi, muốn đối phó với mày chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, dùng dao mổ trâu để giết gà mà thôi.

Thưa mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch, hôm tay tôi sẽ đích thân bắt lấy thứ nghiệt súc này cho mọi người, mọi người yên lặng đứng xem là được rồi, nhà họ Diệp chúng tôi chắc chắn sẽ không để những kẻ hung ác như này lộng hành.

Với nhà họ Diệp, hắn là đồ đệ do chính Diệp Hiên Viên dạy dỗ, thế nhưng nay lại hung ác ngang ngược như vậy, nhà họ Diệp chúng tôi phải có trách nhiệm diệt trừ hắn”.


      Diệp Long Xuyên trầm giọng nói.

      “Long Xuyên, cậu cần gì phải làm như vậy, vì sao cứ muốn làm khó sư huynh cậu?”  
      Sắc mặt Diệp Hiên Viên xám xịt, trong lòng vô cùng xót xa, bản thân ông vậy mà lại dạy dỗ ra một đứa con cháu nhà họ Diệp như này, đây chắc chắn là một vết nhơ lớn trong cuộc đời của ông ấy.

      Bản thân đã sống một trăm năm, cũng chưa bao giờ phải muối mặt như này, tên Diệp Long Xuyên này thật sự đã làm mất hết mặt mũi của ông rồi.

      Gà cùng một mẹ, chớ hoài đá nhau!  
      Nhưng rõ ràng Diệp Long Xuyên hoàn toàn không coi Tần Lâm là sư huynh của mình, và cũng không kính trọng Diệp Hiên Viên như trong tưởng tượng.

      “Sư phụ? Ông còn chưa xứng làm sư phụ của tôi đâu, ông chẳng qua chỉ là lão tổ nhà họ Diệp mà thôi, ông đã sống khá lâu rồi, chỉ dạy con cháu một chút cũng là chuyện đương nhiên mà? Hiện giờ ông căn bản không phải đối thủ của tôi mà còn dám mặt dày tự xưng là sư phụ tôi? Ha ha ha, ông hài hước thật đấy, hài y hệt như thằng đồ đệ ngu xuẩn của ông vậy”.

      Diệp Long Xuyên khinh thường nói, ông ta không có chút tôn trọng hay kinh sợ nào đối với Diệp Hiên Viên, lúc này cũng đã trở mặt hoàn toàn, không cần tỏ ra khách sáo với Diệp Hiên Viên nữa.

      “Mấy năm nay ông lang thang ở bên ngoài, nhà họ Diệp chúng tôi thu nhận ông đã là ân huệ lớn nhất dành cho ông rồi, chỉ dạy cho tôi vài chiêu mà đã đòi làm sư phụ tôi? Đúng là si tâm vọng tưởng, Diệp Hiên Viên, tôi thấy ông già cả lú lẫn lắm rồi.

Nhà họ Diệp có thân phận gì? Ông có thân phận gì? Hiện giờ chúng tôi và nhà họ Bạch môi hở răng lạnh, cho dù cắt tình dứt nghĩa thì cũng vẫn là gia tộc anh em, giờ ông lại vì một tên người ngoài mà không thèm quan tâm đến nhà họ Diệp chúng tôi, ông là cái thá gì chứ?”  

      Diệp Long Xuyên tức giận trợn trừng, hoàn toàn không tôn trọng Diệp Hiên Viên một chút nào.

      “Cậu, cậu cậu...”  
      Diệp Hiên Viên tức đến mức mặt mũi tái nhợt, phun ra một ngụm máu, tên nghịch đồ này đúng là khiến lòng người ớn lạnh, ông lưu lạc bên ngoài nhiều năm, quay trở về nhà họ Diệp, vốn là định giúp đỡ con cháu nhà họ Diệp tu luyện thành tài, nhưng không ngờ, thiên tài mà ông ấy hài lòng nhất lại là một tên lòng lang dạ sói như vậy!  
      Trò học thành tài, bỏ đói sư phụ, không ngờ hiện giờ Diệp Long Xuyên lại nói ông dạy ông ta là điều hiển nhiên, còn nói không có lý do gì để gọi ông ấy là sư phụ và ông cũng không có tư cách ấy.

      Đối với Diệp Hiên Viên, đây là một điều vô cùng đau lòng, ngoài trừ Tần Lâm, đây là đồ đệ ông ấy quan tâm nhất, ông ấy cũng hết lòng vì người thừa kế nhà họ Diệp và địa vị thân phận nhà họ Diệp.

      Nhưng đến cuối cùng, bản thân ông lại bị nhà họ Diệp bán đi, điều này quả thật chua xót.

      Ônh ấy coi nhà họ Diệp như cội nguồn của mình, nhưng nhà họ Diệp lại không có chút tình cảm gì với ông ấy, năm đó khi ông rời khỏi nhà họ Diệp, ngay cả gia chủ hiện tại của nhà họ Diệp là Diệp Thành cũng mới chỉ là cậu nhóc ba bốn tuổi, nhưng hiện giờ, ông ấy chính là một ông già không có chút giá trị lợi dụng nào.


      Thậm chí nhà họ Diệp còn lo lắng sẽ bị ông già này làm liên lụy, dù sao thì nhà họ Diệp bây giờ đã khác xưa rất nhiều.

      “Đúng vậy, một ông già sắp xuống lỗ mà thôi, ông ta thật sự cho rằng mình là lão tổ tông, là người lớn nhất nhà họ Diệp chúng ta à? Ha ha, nực cười”.

      “Chẳng thế thì sao, tôi thấy ông ta sống lâu quá nên đầu óc lú lẫn hết cả rồi, còn chả biết ông già lẩm cẩm này có phải người nhà họ Diệp không cơ”.

      “Bây giờ loại người nào mà chẳng có? Chỉ dạy Diệp Long Xuyên vài chiêu đã cho rằng mình là sư phụ, là lão thái tổ cao cao tại thượng của nhà họ Diệp rồi”.

      “Loại người này sống thuận lợi quá rồi, có lẽ nên làm ông ta vỡ mộng thôi, xí!”  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui