Đối với Long Luân Tư Lặc mà nói, binh thua như núi lở, giờ đây Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam đều đã chết, ánh mắt của hắn cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Mặc dù Long Luân Tư Lặc không quá quan tâm đến Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam, nhưng dù gì hắn cũng là bạn của hai người đó, hơn nữa bọn họ còn là người cùng chủng tộc, là người Tam Tinh thì nên giúp đỡ lẫn nhau.
Lúc này đây, người chết như ngọn đèn tắt, cho dù có thêm thù hận thì cũng sẽ tan thành mây khói mà thôi.
Long Luân Tư Lặc đang rất lo lắng cho tình hình của bọn họ lúc này, có vẻ như đội trưởng Kha Lâm và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử sẽ không kiên trì được quá lâu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khi bọn họ sẽ bị Tần Lâm và Tần Trì đánh chết tại đây mất.
Ngay lúc này Long Luân Tư Lặc đã bắt đầu có ý định rút lui rồi, dù gì tục ngữ cũng có câu, giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt.
Bây giờ nếu tất cả bọn họ đều chết ở đây thì người Tam Tinh sẽ hoàn toàn sụp đổ, và bọn họ sẽ gần như không thể hoàn thành công cuộc thôn tính trái đất được.
Cần phải quyết đoán vào lúc này!
"Đội trưởng Kha Lâm, mau đi đi! Chậm trễ sẽ sinh biến đấy!"
Long Luân Tư Lặc nghiến răng nghiến lợi nói, tuy hắn không cam tâm, nơi đây còn là ngôi nhà của hắn hàng ngàn năm qua, nhưng giờ phút này đã bị bọn họ phá hủy, hắn phải nhìn từng người con người cháu của mình ngã xuống, điều này thật khiến cho Long Luân Tư Lặc không khỏi sôi máu.
Nhưng còn sống vẫn quan trọng hơn tất cả, huống chi hắn cũng đã không còn phải xót thương gì cho con cháu nữa rồi, chỉ có những người Tam Tinh thật sự mới xứng làm con cháu của hắn.
Bảy người con trai mới là điều mà hắn quan tâm nhất.
Bởi vì chỉ có bọn họ mới được thừa hưởng thể chất và thực lực của người Tam Tinh, những kẻ còn lại trong mắt hắn mà nói chẳng qua chỉ là vật thử nghiệm mà thôi, hoàn toàn không đáng để nhắc đến.
Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng vô cùng lo lắng, phải chứng kiến Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam lần lượt ngã xuống, đến cả bọn họ cũng không còn thời gian để chần chừ, nhất định phải đưa ra quyết định cuối cùng.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Bọn họ chạy trốn hoàn toàn là vì sự tiếp nối sau này của người Tam Tinh, bọn họ không thể cảm thấy mình thất bại được.
Ngay lúc này, cho dù Kha Lâm Tư Lặc có giận thêm đi nữa thì cũng tan biến hết cả, phải chịu được khổ thì mới đứng ở chỗ người khác không đứng được, bao nhiêu năm trôi qua như thế, đương nhiên ông ta hiểu rõ đạo lý này.
Tất cả mọi thứ đều do Tần Trì và Tần Lâm quá mạnh, bọn họ hoàn toàn không có sức đánh trả, đây sẽ vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng ông ta.
Đối với những người Tam Tinh mà nói, đây tuyệt đối sẽ không là dấu chấm hết!
“Đi mau!”
Kha Lâm Tư Lặc gầm lên, sau đó liền theo Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử nhanh chóng chạy ra ngoài, tiếp đến càng lúc càng có nhiều tên người rừng thế vào vị trí để nghênh đón Tần Trì.
Mặc dù biết bọn họ sẽ chạy vào lúc này, nhưng Tần Lâm và Tần Trì cũng không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành từng bước giết tận, bởi đám người rừng này không phải là là những kẻ tầm thường.
Những tên này hầu như đều có sức mạnh tương đương với võ sĩ thần thánh của tòa thánh, cho nên Tần Lâm vô cùng cẩn thận, đám người này dám liều mạng để bảo vệ cho người Tam Tinh, đây là điều mà anh không thể ngờ tới.
"Đám ma quỷ chết tiệt này!"
“Tất cả đều vì Thần!”
“Giết!”
Tất cả đám
.