Không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ còn cách quyết chiến một trận đến cùng.
Bây giờ rõ ràng là Kha Lâm Tư Lặc đã chiếm được thế chủ động tuyệt đối, không nói đến những kẻ người rừng đó, cho dù là mấy chục người quanh bàn tròn này cũng đủ để ép họ vào đường cùng.
Long Luân Tư Lặc và bảy người con của mình mạnh hơn Bàng Ba Địch rất nhiều, bây giờ bọn họ đã bao vây Tần Lâm, hoàn toàn không còn đường lui nữa rồi.
Bây giờ kết cục chỉ có hai, kẻ giết và người bị giết!
“Trả lại mạng cho con gái của tao, tao phải chém chúng mày thành trăm mảnh, hôm nay không ai cứu nổi chúng mày đâu”.
Ánh mắt Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng vô cùng sắc nhọn, Tần Lâm giết con gái của bà ta, bà ta nhất định phải báo thù, nhất định phải tứ mã phanh thây đối phương.
“Mối thù giết con! Không đợi trời chung, hôm nay cho dù thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi chúng mày đâu”.
Kha Lâm Tư Lặc đứng dậy, tất cả mọi người đều bao vây Tần Trì và Tần Lâm, dồn hai người vào đường cùng.
“Con cả, người đến là khách, bây giờ bảy người các con ra tay khống chế bọn chúng, đội trưởng Kha Lâm đi đường vất vả, hãy nghỉ ngơi trước đi”.
Long Luân Tư Lặc cười nói.
“Vâng ạ!”
Người thanh niên thân cao chín thước, gần ba mét đứng dậy, thân hình cường tráng, tràn đầy sức mạnh và sự tôn nghiêm, giống như một quả núi, khí thế vô cùng phi thường.
Tần Lâm bất chợt thấy rùng mình, người này ít nhất phải là cao thủ ngũ mạch, thậm chí là thực lực của cao thủ lục mạch, xem ra thực lực của đám hậu duệ giữa người Tam Tinh với con người thật không tầm thường chút nào.
“Vâng, thưa bố”.
Tất cả bảy người đứng lên, đi theo mấy tên người rừng đó chuẩn bị chiến đấu.
“Xem ra đám con cháu này thực lực không hề đơn giản, lần này nhất định có thể bắt được hai tên giặc này, chỉ cần bắt được chúng, giành lấy được nội hạch hằng tinh thì việc chúng ta muốn thống trị trái đất và trở về nền văn minh Tam Tinh cũng chỉ là ngày một ngày hai mà thôi”.
Bàng Ba Địch vừa cười vừa nói, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động, tại sao lúc đầu gã không nghĩ đến việc tập trung bồi dưỡng hậu duệ của mình chứ? Nếu bồi dưỡng được vài người con tài giỏi thì bọn chúng cũng không phải hèn mọn như thế này, bây giờ gã không còn chút tự tin khi đứng trước mặt Long Luân Tư Lặc.
Long Luân Tư Lặc ban đầu chỉ là một kẻ thấp bé, thực lực kém cỏi nhưng bây giờ đã trở thành nhân vật đáng sợ nhất, ngay cả đội trưởng Kha Lâm cũng phải kính nể hắn, đây chính là hiện thân của sức mạnh.
Bây giờ Bàng Ba Địch mới hiểu ra, cái mà bản thân gọi là tôn nghiêm không hề có giá trị, kiêu ngạo tưởng rằng bản thân thuộc đẳng cấp quý tộc siêu nhân, nhưng Long Luân Tư Lặc đã nhìn thấu bản chất từ lâu rồi.
Lúc đầu Bàng Ba Địch không thèm nhập bọn với Long Luân Tư Lặc, không thèm dây dưa đến loài người, nhưng bây giờ xem ra gã mới là kẻ không xứng nhập bọn với họ.
Nhìn bảy người con của người ta thực lực chẳng hề thua kém gì mình, là vua của một đảo, còn gã chỉ ở một nơi rừng rậm xa xôi ở dãy núi Đại Hưng An, trước giờ vẫn chưa từng có sự thay đổi, đúng là thật nực cười.
“Anh Long nói đúng, con trai tôi nhất định giỏi hơn cha, bắt hai bọn chúng chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay sao? Ha ha ha”.
Long Luân Tư Lặc cười lớn rồi nói, tràn đầy uy nghiêm và sự tự tin, nhưng Tác Lạc Nam biết hắn và Bàng Ba Địch hoàn toàn không thể nào đấu lại được với Tần Lâm.
Xâm chiếm trái đất bọn họ nhất định sẽ trở thành trụ cột vững chắc thực sự, ngay cả đội trưởng Kha Lâm cũng nói rồi, cách làm của Long Luân Tư Lặc rất đúng đắn, bảo tồn duy trì thực lực của người Tam Tinh mới là tinh thần thực sự của họ.
“Nào các con ra tay đi, không được sợ hãi, sau này các con sẽ là công thần của nền văn minh Tam Tinh thể, là người Tam Tinh thực sự, sự cao quý của các con là thứ mà đám người thấp hèn trong nền văn minh nhân loại không thể so sánh được, các con có dòng máu cao quý của người Tam Tinh, các con đều là những chiến thần thực sự, đi đi, hãy chiến đấu vì sự huy hoàng của nền văn minh Tam Tinh thể!”
Kha Lâm Tư Lặc vừa dứt lời, bảy người con của Long Luân Tư Lặc liền lao đến chém giết Tần Lâm và Tần Trì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...