Mấy cây tầm thấp ở xung quanh đều có dấu tích bị giẫm lên, Tần Trì và Tần Lâm đều phát hiện ra được điều này, hai bố con đưa mắt nhìn nhau, hai người đều vô cùng cẩn thận.
"Nơi này rất có khả năng có dấu vết hoạt động của con người, hơn nữa không chỉ là năm người, đám người Kha Lâm Tư Lặc chắc chắn không để lại nhiều dấu vết như vậy, có khả năng còn người khác.
Tần Trì nói, đôi mày ông ấy nhíu chặt lại, ánh mắt của ông ấy cẩn thận nhìn xung quanh.
Tần Trì khẽ quệt một chút bụi dưới đất, sau đó chau mày lại.
"Ở đây chắc chắn có sự tồn tại mà chúng ta không ngờ tới".
Tần Trì nói.
"Có nghĩa là sao?"
Tần Lâm ngây người, nhưng Tần Trì còn chưa nói xong thì mấy cây giáo dài làm bằng gỗ đã phi từ trong rừng rậm ra với một tốc độ kinh người.
"Cẩn thận!"
Tần Lâm bước lên đẩy Tạ Hồng Mai và Địch Luân Á ngã xuống đất, hai cây giáo lướt qua người bọn họ, may mà bọn họ đã tránh được một kiếp nạn.
Tần Trì cũng vô cùng nhanh nhạy, liên tục tung ba cước đá bay mấy cây giáo dài phi ra từ trong bóng tối, xung quanh chỉ còn những âm thanh nhỏ nhặt, tiếng chim muông sợ hãi bay loạn xạ, không khí vô cùng căng thẳng.
Lại một loạt những cây giáo bay tới, Tần Lâm và Tần Trì dựa lưng vào nhau, trái phải kết hợp, bẻ gãy tất cả mười mấy cây giáo phóng tới từ bốn phương tám hướng, tất cả đều gãy vụn trên mặt đất.
"Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm? Ra đây!"
Tần Lâm hét lên, xung quanh vô cùng yên tĩnh, bốn phương tám hướng lại bắt đầu nổi lên những tiếng kêu gào giống như đang ra uy với bọn họ.
Trong lòng Tần Lâm trầm xuống, nhanh chóng đuổi theo, dưới chân toàn cuồng phong vũ bão, tốc độ kinh người, bước chân mạnh mẽ, vững như núi cao.
Tần Lâm liên tục chạy mấy chục thước, chỉ thấy mười mấy bóng người đen thui phân tản ra bốn phía, nhanh chóng lao vào trong rừng rậm.
"Để xem mày chạy đi đâu cho thoát!"
Tần Lâm cắn răng nói, phi người lên, đẩy một bóng người trong đó ngã lăn ra đất, người đó có khuôn mặt đen thui, răng nanh vàng khè, đôi mắt lồi ra, trông vô cùng xấu xí độc ác.
"Khì khì khì!"
Người da đen gào thét nhưng lại bị Tần Lâm đánh một chưởng vào ngực, ngã lăn ra đất, toàn thân co quắp.
Mặc dù hắn rất cao lớn hung mãnh nhưng trước mặt Tần Lâm thì hắn chẳng là cái gì cả.
Trên người hắn chỉ có hai mảnh lá che thân, nhìn giống như người rừng vậy.
"Mày là ai? Sao mày lại tấn công bọn tao?"
Tần Lâm trầm giọng hỏi.
"Khì khì, khì khì khì!"
Tên người rừng đen giống như không hiểu Tần Lâm nói gì vậy.
Tần Lâm liên tục đánh mấy quyền vào ngực của người rừng đen, lần này ánh mắt hắn hoảng sợ và lo lắng, không còn ngạo mạn như lúc trước nữa.
"Mày có hiểu tao nói gì không?"
"Có".
Người rừng đen dùng thứ tiếng nước ngoài không lưu loát trả lời Tần Lâm, anh chau mày lại, xem ra người ở đây chắc là người rừng rồi, cơ thể bọn họ rất rắn chắc nhưng lại không mặc quần áo, hơn nữa cũng không được thông minh lắm, chỉ không ngừng kêu gào, sau những cú đấm như trời giáng của Tần Lâm hắn mới bắt đầu hoảng sợ.
"Tại sao lại tấn công chúng tao? Rốt cuộc chúng mày là ai?"
Ánh mắt Tần Lâm trở lên âm u, lúc này Tần Trì đã đuổi kịp.
"Là Thần, là Thần bảo chúng tôi giết chết mấy người".
Người rừng đen run lẩy bẩy nói, chỉ sợ Tần Lâm sẽ ra tay giết chết hắn.
"Thần? Làm gì có Thần?"
.