"Xin lỗi Tiffany".
Trong mắt Tần Trì đầy vẻ phức tạp, Tần Lâm có thể thấy được bố thực sự có tình cảm với người phụ nữ này, chỉ có điều nhiều năm nay đừng nói đến cô ấy, cho dù là mẹ anh thì vẫn phải nếm cảnh chăn đơn gối chiếc?
Vì nước nhà, vì hòa bình thế giới, bố đã đánh đổi quá nhiều, không ai biết nỗi đau thực sự chỉ có mình ông gánh chịu.
Hai mươi năm sống ở nhà tù Tần Thành, sự cô độc trong lòng cũng là nỗi khổ khó nói nhất.
Nhưng ông sẽ không nói cho Tiffany biết.
Tiffany chậm rãi bước xuống từ trên du thuyền, bước từng bước lại gần Tần Trì.
"Tôi không muốn nghe xin lỗi, tôi chỉ muốn giết cái tên phụ bạc như anh!"
Trong ánh mắt của cô tràn đầy lửa giận, thậm chí cô chỉ muốn băm vằm Tần Trì ra.
Không ai biết, hai mươi năm nay cô đã trải qua những gì, cũng không ai biết sự nỗ lực của cô, sự đợi chờ của cô liệu có kết quả không.
"Hai mươi năm nay, tôi tìm anh hai mươi năm nay, tìm anh khắp thế giới, nhưng anh đâu có tìm tôi, tôi phái thám tử tư điều tra bộ đội đặc chủng, tìm anh mười năm ở Hoa Hạ, anh có biết không?"
Tiffany gào thét lên, Tần Trì cũng không nói được gì, chỉ có thể ôm cô vào lòng, mặc kệ cô giãy giụa, muốn thoát khỏi cánh tay của ông.
Tần Lâm lắc đầu, nợ đào hoa của bố mình có vẻ không ít nhỉ, ngay cả Tạ Hồng Mai cũng ngưỡng mộ, đúng là đáng khâm phục.
"Hai mươi năm nay cô ấy vẫn luôn bảo vệ và chờ đợi, thâm tình phết nhỉ.
Người phụ nữ này đúng là không dễ dàng gì".
Tạ Hồng Mai nói nhỏ, cũng chỉ có cô mới biết được sự đau khổ và hành hạ khi chờ đợi, mà người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần này đã chờ đợi tiền bối Tần Trì hai mươi năm.
Ngay cả Tạ Hồng Mai cũng không bì nổi sự vĩ đại của cô.
Tần Lâm mãi không nói gì, lúc này anh có hơi ngưỡng mộ bố mình, có người âm thầm đợi chờ nhiều năm như vậy, đây chẳng phải vì ông ấy mạnh sao?
Có người sẵn sàng đợi cũng thể hiện ông là một người đáng để nương tựa, hai mươi năm, đời người có bao nhiêu cái hai mươi năm chứ?
Tần Lâm không trách bố mình, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, Tần Trì có, Tiffany cũng có, cho dù kết quả như thế nào thì đấy đều là lựa chọn của ông ấy, không ai có quyền phủ định nó.
Tần Trì nói thầm mấy câu bên tai Tiffany, một hồi lâu sau, ánh mắt của cô lóe lên sự dịu dàng, dường như cô đã bình tĩnh lại, vì cô tin Tần Trì, cũng sẵn sàng lựa chọn tin tưởng ông.
"Lần này, chúng tôi đến đây tìm người ngoài hành tinh, nói ra chắc em không tin, có điều đó là sự thật, bây giờ người Tam Tinh muốn biến nền văn minh của trái đất thành thuộc địa của chúng, muốn nô dịch con người, nếu như không mau chóng tìm được bọn chúng, nền văn minh nhân văn sẽ gặp nguy hiểm".
Tần Trì nghiêm túc nói, Tiffany cũng nghe kỹ từng câu từng chữ.
Tiffany nói.
"Vậy nên anh muốn tôi tìm mấy người Tam Tinh giúp anh, đúng không?"
Ánh mắt của Tần Trì vô cùng dịu dàng, chứa chan tình cảm.
"Đúng, chúng tôi vẫn luôn tìm trên quần đảo Samoyed nhưng không có kết quả, đây là địa bàn của em, tôi chỉ có thể đặt hy vọng vào em".
Tiffany biết, Tần Trì sẽ không lừa cô, ông năm đó đưa cô đi qua tòa thánh Vatican, ngay cả giáo hoàng cũng không làm gì được họ, ông đã đưa cô đi qua cả đền Parthenon ở Athens, đó đều là chứng cứ cho tình yêu của họ.
Nguy hiểm trên thế giới này không đơn giản như vậy, đây cũng là điều Tiffany luôn hoài nghi, cô tìm Tần Trì vô số lần nhưng không có kết quả, nếu như ông không xuất hiện thì chắc cả đời này bọn họ không có duyên gặp lại.
Trên vai ông gánh vinh quang của cả thế giới, đây là điều người thường không hiểu được.
"Cậu ấy chắc là con trai anh nhỉ?"
Ánh mắt của Tiffany liếc qua Tần Lâm, khiến anh sững sờ.
Tần Trì gật đầu.
"Ừm".
"Quả nhiên giống hệt anh năm đó, bướng bỉnh bất tuân, liều lĩnh tự phụ, chỉ cần nhìn cái thần là biết ngay".
Tiffany cười nói, khiến cho Tần Lâm cũng cảm thấy khó xử.
"Muốn tìm được bọn họ không khó, với tôi cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi".
Tiffany cười như không cười mà nhìn Tần Trì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...