Y Võ Song Toàn


Tần Lâm vô cùng cẩn thận, rửa tai lắng nghe lời chỉ dạy của bố, những lời bố nói, anh đều nhớ kỹ trong lòng, không hề bỏ sót.

Tần Trì nói.

"Nền văn minh của con người mạnh ở việc mình còn trẻ, hỏa lực thịnh vượng, hơn nữa người bên ta nhiều, bây giờ dù là nền văn minh Atlantis hay Maya thì đều không bằng chúng ta.

Con người mới là nền móng của sự vực dậy của nền văn minh, không có con người, cho dù có chiếm được trái đất thì làm được gì chứ? Nền văn minhh Atlantis muốn chiếm trái đất nhưng họ không định giết hết con người, bởi vì cái họ muốn chính là trở thành kẻ thống trị của thế giới, nó mới chính là biểu tượng của sự vực dậy của nền văn minh Atlantis".

"Điều này, bố hiểu rõ hơn những người khác".

"Vậy nên, ông có quan hệ gì với nữ hoàng của Atlantis?"
Tần Lâm đột nhiên hỏi khiến Tần Trì sững sờ, mặt mày ngượng ngùng.

Tần Trì kiên định mà nói.

"Con hỏi cái này để làm gì? Giữa bố và bọn họ chỉ có quan hệ đối địch, bọn họ muốn tiêu diệt nền văn minh nhân loại, muốn chúng ta khuất phục trước bọn họ, bố nhất định sẽ không cúi đầu.


Hai mươi năm trước như vậy, hai mươi năm sau cũng thế".

"Cũng chưa chắc".

Tần Lâm lạnh lùng nói, Tần Trì nhíu mày, thằng nhãi này, vừa nghe là biết có vấn đề, có điều Tần Trì không muốn tiếp tục tranh cãi với Tần Lâm nữa.

"Con chỉ cần nhớ phải bảo vệ vật dưới chân con, nó quan trọng hơn cả tính mạng của con nữa.

Chúng ta phải bảo vệ gia đình chúng ta, phải bảo vệ con cháu của chúng ta, mặc dù rất khó, rất mong manh, nhưng đây là trách nhiệm của thời đại chúng ta.

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề, những lời này không hề dối trá, trời mà sập xuống thì chúng ta phải chống lên, bởi vì con không biết đằng sau lưng con có bao nhiêu người cần con bảo vệ”.

Tần Trì nặng nề vỗ một cái lên vai Tần Lâm, Tần Lâm cũng không nói nữa, những lời trịnh trọng này không thể nghi ngờ.

Lần này hành trình đến Madagascar tiếp tục tuy tìm dấu chân của người Tam Tinh là một hành trình rất nguy hiểm.

Mặc dù bây giờ thực lực của bọn họ hồi phục rồi, nhưng đội ngũ của người ta càng ngày càng mạnh mẽ, lần này mà giao chiến tiếp theo, bọn họ cũng chưa chắc nắm được phần thắng.


Nhìn Địch Luân Á tươi cười chạy trên bờ biển, lòng Tần Lâm cũng bình lặng hơn nhiều, nếu như thế giới này có thể bình yên như vậy thì tốt biết mấy?
Nhưng anh nhất định phải thay tất cả mọi người tiến bước mà bảo vệ cảnh đẹp sau lưng.

Tần Lâm đuổi theo hỏi Địch Luân Á.

"Cụ thể bọn họ ở đâu?"
"Tôi cũng không biết, nhưng chắc là ở trên quần đảo Samoyed, chứ không phải ở trong lục địa Madagascar.

Cụ thể là hòn đảo nào thì tôi cũng không rõ".

Mặt Địch Luân Á toát lên vẻ vô tội, cô thực sự không biết.

"Vậy chỉ có thể vừa đi vừa tìm thôi".

Tần Lân và bố nhìn nhau, có điều lúc này vẻ mặt của bố bình tĩnh hơn nhiều.

Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.

"Quần đảo



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui