Y Võ Song Toàn


Trong lòng Tần Trì cũng hết sức đề phòng, cho đến nay bọn họ vẫn luôn vừa đánh vừa lui, gần như đã băng sông vượt núi mà vẫn không thể giết được bọn họ, đương nhiên Tần Trì cũng không khỏi cảm thấy bực dọc.

Khả năng tự phục hồi của người Tam Tinh đương nhiên hơn con người rất nhiều, cứ thử tưởng tượng người ta mỗi tháng nghỉ ngơi một lần, còn bạn thì mỗi ngày đều phải nghỉ ngơi, người ta sống cả mấy chục nghìn năm còn bạn chỉ sống được mối vài chục năm, vậy có thể giống nhau được sao?
Tần Trì khó khăn lắm mới có thể một mình đấu với hai người Tam Tinh.

Hai mươi năm trước bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng hơn hai mươi năm trước Tần Trì lại không ngờ bọn họ lại chính là người Tam Tinh, trong trận chiến năm đó, bọn họ đã chiến đấu cùng với người Atlantis, vậy nên Tần Trì mới hiểu lầm bọn họ là người Atlantis.

Cho đến bây giờ, cuối cùng ông cũng biết bọn họ là người từ Tam Tinh thể, thuộc nền văn minh Tam Tinh, đó là một nền văn minh mà nhân loại không thể nào tưởng tượng ra được.


“Mày cho rằng tao không dám sao? Tần Trì, đừng tự cho mình là đúng nữa, cho dù có kéo dài thì mày cũng sẽ chết, sức chịu đựng và khả năng phục hồi của con người căn bản không thể so với người Tam Tinh bọn tao được.

Bọn mày chính là sản phẩm của nền văn minh rác rưởi, một dân tộc nhỏ bé với nền văn minh mấy nghìn năm mà cũng đòi tự xưng là nền văn minh sao? Theo tao thấy thì cũng chỉ là một đám rác rưởi mà thôi, bọn bây đều là kiến cỏ cả”.

Kha Lâm Tư Lặc nói với vẻ khinh thường.

“Vậy sao? Thế tại sao bọn mày lại phải chạy trốn dưới tay đám rác rưởi bọn tao, hai mươi năm trước đã thế thì hai mươi năm sau cũng vậy, chỉ trừ việc sống dai thì cũng chỉ như mấy con rùa rụt cổ thôi, tao thật sự cũng chưa được nhìn thấy sự lợi hại của nền văn minh bọn mày đâu, ít nhất là trông như hiện tại à”.

Tần Trì cười mỉm nói.


“Ngoài việc đánh trống thổi kèn thì mày có ngon mà đánh với tao này? Mày là cái thá gì chứ? Nền văn minh Tam Tinh rất hùng mạnh, nhưng bọn mày còn đang thở hổn hển kia kìa, có quyền gì mà lên mặt với tao đây? Bọn mày rất mạnh, nhưng tại sao vẫn luôn giống rùa rụt cổ vậy, tại sao lại cứ ở dưới lòng đất, không dám xuất hiện ư? Chẳng lẽ đây là thứ tự tin mà bọn mày nói sao?”
Sắc mặt Kha Lâm Tư Lặc sa sầm xuống, nhưng vẫn vô cùng kiên cường, bởi vì những gì Tần Trì nói đều là thật, hiện tại bọn họ vẫn không dám chơi cứng cựa với nền văn minh nhân loại, thậm chí ngay cả Tần Trì bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì chống đỡ.

“Rác chính là rác, bọn mày đang sợ bị nền văn minh loài người chúng ta giết chết chứ gì, vậy nên mới không dám ló đầu ra, cho dù bọn mày có là một nền văn minh ‘mồ côi’ như Atlantis thì cũng chỉ có thể thu mình dưới đáy sâu của đại dương mà thôi, bọn mày biết rằng khi ra ngoài sẽ bị giết, vậy nên phải hết sức thận trọng vì sợ con người giận dữ.

Nhưng cho dù bọn mày có chút bản lĩnh để sống dưới chân bọn tao nhiều năm qua thì cũng sốc đấy, chỉ tiếc là mày đã gặp phải tao, từ nay về sau sẽ không còn cơ hội như vậy nữa đâu”.

Ánh mắt Tần Trì sắc như dao, lạnh lùng như băng.

"Nền văn minh Tam Tinh của bọn mày thậm chí còn tồi tệ hơn nền văn minh Atlantis, bọn mày tự cho rằng bản thân mình là đúng và muốn vượt lên nền văn minh nhân loại, Atlantis là sản phẩm của nền văn minh trước kỷ nguyên mặt trời thứ tư, nền văn minh Atlantis cũng là một nhánh của nền văn minh trên trái đất bọn tao, còn bọn mày là loại ngoại xâm, lại dám ở đây huênh hoang không biết xấu hổ sao? "
" Kha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui