Còn hai người Tam Tinh nữa?
Sắc mặt Tần Lâm u ám, xem ra bố anh đã bị bọn họ chèn ép rồi, bây giờ cũng không rõ sống chết.
Người Tam Tinh đúng là vô cùng gian xảo, lúc này Tần Lâm đã rơi vào thế bị động, sự an nguy của bố mới là điều mà anh quan tâm nhất, bây giờ không chỉ là cuộc chiến giữa nền văn minh Tam Tinh và nền văn minh nhận lại nữa, xem ra đứa nhóc này đã tính toán kỹ hết mọi thứ.
"Xem ra, sự sống chết của bố tao phụ thuộc vào mày rồi".
Tần Lâm cười nói.
"Cho nên mày muốn giết tao?"
Địch Luân Á nheo mắt lại nhìn thẳng vào Tần Lâm.
"Mày nói xem? Nếu tao không giết mày thì sao báo thù cho bố tao được? Bây giờ tốt nhất là mày nói hết tất cả mọi chuyện cho tao biết, nếu không tao cũng không dám đảm bảo tao sẽ không giết mày, mày không muốn chết đúng không? Mà tao thấy Tam Tinh cũng chẳng có mấy người, chẳng qua là sống tạm bợ qua ngày, chỉ dựa vào mấy người mà muốn làm bá chủ nền văn minh nhân loại, tao cũng tò mò thật đấy, mày lấy đâu ra niềm tin lớn như vậy hả?"
Tần Lâm khịt mũi coi thường, nhưng Địch Luân Á vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, đứa nhóc này không sợ chết sao?
Tần Lâm không tin!
"Rốt cuộc Tam Tinh có bao nhiêu người? Chúng mày muốn làm cái gì? Chúng mày ẩn trốn ở trái đất bao nhiêu năm rồi?"
Tần Lâm lại dùng một tay bóp cổ khiến Địch Luân Á tái mét mặt, lúc này Địch Luân Á đã thể hiện rõ là hít thở dồn dập, cứ như vậy cô ta sẽ bị ngạt thở mà chết mất.
"Mày có thể không trả lời, tao cũng có thể giết mày, đương nhiên tao tin bố mẹ mày không có đủ năng lực để giết bố tao".
Tần Lâm cười nói.
Anh đang đánh cược, nếu bố thật sự chết rồi thì tất cả những gì anh làm đều trở lên vô nghĩa, nhưng anh cũng sẽ không tha bất cứ người Tam Tinh nào.
Tần Lâm nhanh trí, lật bàn tay, ba cây kim bạc xuất hiện trong tay anh, sau đó anh đâm thẳng vào ba tử huyệt của Địch Luân Á.
Xem ra cơ thể của loài người và người Tam Tinh không khác nhau mấy, bây giờ cơ thể Địch Luân Á cảm thấy vô cùng lạnh giá, hơn nữa còn bắt đầu vã mồ hôi lạnh.
"Mày… mày làm gì với tao?"
Trong mắt Địch Luân Á có chút hoảng sợ, lúc này cô ta không biết phải làm sao vì cô ta không biết Tần Lâm vừa làm gì mình cho nên mới càng sợ hơn, vì không biết mới sợ hãi.
"Lát nữa cơ thể mày sẽ nóng không thể chịu được, sau đó điên cuồng cởi quần áo, cuối cùng không chịu được nữa sẽ muốn giao phối, lúc đó muốn lẳng lơ bao nhiêu sẽ lẳng lơ bấy nhiêu, cuối cùng nếu không được ân ái với đàn ông sẽ vô cùng ngứa ngáy rồi xé nát từng tấc thịt của bản thân ra, thế nào, nghe có kích thích không?"
Ánh mắt của Tần Lâm không ngừng lấp lánh, Địch Luân Á nuốt nước miếng một cái, sắc mặt trắng bệch, tên đàn ông này quá kinh tởm? Đúng là ma quỷ.
"Mày mới là thẳng đĩ đực!"
Địch Luân Á nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy, bị ba cây châm bạc cắm lên người, bây giờ cô ta bắt đầu muốn cởi quần áo, nhưng một luồng ớn lạnh lại len lỏi vào trong lòng cô ta, nóng lạnh luân phiên, đau đớn không nói lên lời.
Cô ta tin Tần Lâm nói thật, anh đã làm gì đó với cô rồi.
"Bây giờ tao hỏi mày có nói không? Tao là người nói lời giữ lời, nếu mày nói sự thật cho tao thì tao sẽ tha cho mày một con đường sống".
Tần Lâm đắc ý nói.
"Mày không nói cũng được thôi nhưng mày sẽ sống không quá mười phút nữa, lát nữa mày sẽ tự hủy hoại chính bản thân mày".
Tần Lâm buông Địch Luân Á ra nhưng toàn thân Địch Luân Á nóng lạnh luân phiên, sắc mặt trắng bệch, cứ như vậy cô ta sẽ giống như những gì Tần Lâm nói mất, bản thân sẽ cào xé chính mình cho tới chết? Hơn nữa còn cởi sạch quần áo, trở thành một con đĩ vô cùng lẳng lơ.
Nụ hoa hoảng sợ đang dần nở rộ trong lòng Địch Luân Á, cô ta thua rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...