Tần Trì cảm thấy vô cùng buồn phiền và bất lực, Tần Lâm thật sự đã không tiếc bất cứ giá nào để cứu ông ấy, nhưng đối với ông ấy mà nói, thì như vậy đồng nghĩa với việc cả hai đã bị mắc kẹt trong đây.
“Con muốn biết chuyện về Tam Tinh Đôi”.
Tần Lâm nói.
“Đúng là Tam Tinh Đôi vẫn còn có người sinh sống, nhưng bọn chúng đã chạy đi rồi, chỉ có bố bị bọn chúng trói nhốt ở đây, bọn chúng đang muốn nhốt chúng ta ở đây đến chết”.
Tần Trì thở dài nói.
“Mau chóng nghĩ cách mở cánh cửa này đi.
Thực lực của người Tam Tinh Đôi vô cùng mạnh, bọn chúng giờ đã rời đi và chắc chắn sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến loài người chúng ta.
Nếu không thể nhanh chóng thoát ra, chúng ta chết chỉ là chuyện nhỏ, thế giới bên ngoài có thể sẽ xảy ra đại loạn”.
“Vâng, để con qua đó xem thử”.
Sắc mặt Tần Lâm u ám, lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh đi đến trước cánh cửa đá, quan sát xung quanh, nhưng không tìm ra manh mối gì, cánh cửa này giống như rơi ra từ trong không khí vậy, hoàn toàn đóng chặt, không có bất kì dấu vết gì.
“Bố sang bên này”.
Tần Trì nói rồi đi sang phía bên kia, hai người quay lưng vào nhau không ngừng tìm kiếm, nhưng cung điện bí mật này đã bị bịt kín hoàn toàn, căn bản không có đường ra.
Tần Lâm cảm thấy vô cùng buồn bực, thở dài một hơi, lúc này, anh đột nhiên quay người, tung một quyền như sầm rền gió cuốn vào ngực Tần Trì, sắc mặt Tần Trì bỗng chốc thay đổi, lùi bước về phía sau.
“Đánh cả bố mình? Mày đúng là bất hiếu”.
Tần Trì tức giận mắng chửi.
“Tao mới là bố mày!”
Tần Lâm cười chế nhạo.
“Sao mày phát hiện?”
Tần Trì khẽ mỉm cười, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
“Ông ấy sẽ không gọi tao là con trai, chỉ dựa vào điều này là đủ để biết rồi, mày rốt cuộc là ai?”
Tần Lâm trầm giọng nói, người trước mặt này chắc chắn không phải bố anh, về phần hắn là ai thì bản thân anh cũng không biết.
Mối quan hệ giữa hai người không thân thiết như tưởng tượng, vì thế Tần Trì sẽ không gọi anh là con trai, mặc dù kẻ này biết mối quan hệ của bố con anh nhưng lại không biết mối quan hệ của họ thế nào.
“Xem ra, quan hệ giữa bố con mày chẳng ra sao nhỉ, ha ha ha”.
“Tần Trì” che miệng cười, khẽ lắc người, khuôn mặt từ từ xảy ra thay đổi to lớn, xé rách quần áo trên người, một bóng hình xinh đẹp màu xanh lam xuất hiện trước mắt anh.
Một người phụ nữ?
Tần Lâm sững sờ, không ngờ lại là một người phụ nữ biến thành, nếu không nhờ có mối quan hệ giữa bố con anh thì e là anh đã bị cô ta lừa rồi, ai lại đề phòng bố mình chứ?
Sống mũi cao, gương mặt tinh xảo, con ngươi màu hồng cho người ta cảm giác như một con búp bê sứ, dáng người kiêu hãnh, cao sấp xỉ Tần Lâm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp mà Tần Lâm không thể hiểu nổi.
Cô ta đẹp đến nghẹt thở, tựa như bức tượng được điêu khắc bằng pha lê, đẹp không tì vết, khiến người ta cảm thấy như đây là một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải con người.
Dường như cô ta rất tò mò về anh, nhưng lúc này, Tần Lâm cũng tràn đầy dấu hỏi về cô ta, người này là người Tam Tinh Đôi sao?
Chuyện này quá vô lý rồi đi? Người từ mấy nghìn năm trước, trải qua bao nhiêu năm sống dưới mặt đất, mà vẫn tồn tại đến bây giờ, chuyện này quá phi thực tế! Dù có là trong phim thì anh cũng khó có thể chấp nhận.
Người Atlantis luôn sinh sống dưới biển sâu, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nhưng người Tam Tinh Đôi vẫn còn tồn tại đến ngày nay sao? Điều này thật khó hiểu.
“Đừng nói nhảm nữa, mày rốt cuộc là ai? Bố tao đang ở đâu?”
Tần Lâm trầm giọng nói.
Dường như người phụ nữ này biết bố anh đang ở đâu, nhưng có vẻ như mục đích của cô ta là giết anh.
Nụ cười cô ta vô cùng mập mờ, ánh mắt dịu dàng đưa tình, như thể cô ta và Tần Lâm không phải kẻ thù của nhau.
“Gấp gáp làm gì? Sớm muộn gì mày cũng sẽ biết thôi, ha ha ha.
Đúng rồi, quên nói cho mày biết, tao tên là Địch Luân Á, đến từ văn minh Tam Tinh”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...