Bạch Thiếu Đình nhớ kĩ lời dặn của chú ba, hai người ủ rũ quay về nhà họ Bạch.
Lúc này, cả nhà họ Tạ đang trở nên vô cùng yên tĩnh, không ai biết bóng lưng ấy là ai, càng không ai dám hỏi, thậm chí còn không dám nhìn.
Bởi vì một số người mạnh vô cùng kiêng kỵ những thứ này.
Một câu nói đã có thể đẩy lui Bạch tam gia, thế nên người nhà họ Tạ cảm thấy vô cùng sợ hãi trước sức mạnh to lớn của người này, người này rốt cuộc là ai? Nhà họ Tạ bọn họ quen biết cao thủ lợi hại như thế từ bao giờ vậy?
Không đúng, không phải nhà họ Tạ, là Tần Lâm mới đúng!
Tạ Hồng Mai nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó hiểu, lẽ nào Tần Lâm đã không còn ở thủ đô nữa, anh đi đâu rồi? Rốt cuộc anh đang ở đâu?
“Tiền bối, Tần Lâm đã đi đâu rồi ạ?”
Tạ Hồng Mai can đảm hỏi, sắc mặt của đám người nhà họ Tạ đột nhiên tái mét, sợ đắc tội với người đàn ông mạnh mẽ tuyệt đỉnh này.
“Cậu ta đang đi làm chuyện phải làm, cô không cần lo lắng, làm tốt chuyện bản thân là được rồi”.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói, mặt trời dần lặn xuống phía Tây, bóng người đàn ông hắt trên bức tường dần kéo dài ra, ông ta chính là vị quản ngục đã nói chuyện rất lâu với Tần Lâm trong nhà tù Tần Thành trước đó - Thương Lộc!
“Tôi phải đi tìm anh ấy! Dù trên trời hay dưới biển thì tôi cũng nhất định phải tìm được anh ấy”.
Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.
“Cô tưởng cô có thể tìm được cậu ta chắc? Đợi đến lúc cô tìm được cậu ta thì có lẽ chính là ngày chết của cô rồi”.
Thương Lộc lạnh lùng liếc nhìn Tạ Hồng Mai khiến toàn thân cô run rẩy, cảm thấy khó thở.
“Tôi không sợ! Dù có chết, thì tôi cũng phải ở bên Tần Lâm, "chàng là đá, ta là rêu, rêu mảnh như tơ, quấn đá không rời"!”
Sự ngoan cường của Tạ Hồng Mai khiến Thương Lộc vô cùng bất ngờ, người phụ nữ này đúng là không sợ chết.
Cô ấy bây giờ đã là cao thủ tứ mạch rồi, cũng có thể coi như là trợ thủ đắc lực của Tần Lâm, có thể sự xuất hiện của cô cũng sẽ giúp cổ vũ tinh thần chiến đấu của anh.
“Vậy được, tôi sẽ cho cô một cơ hội”.
Thương Lộc lạnh lùng lên tiếng trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Hồng Mai.
Nhưng Tạ Hồng Mai không hề sợ hãi, cô ấy nhìn thấy khẩu hình miệng của Thương Lộc – Tam Tinh Đôi!
Tam Tinh Đôi? Tần Lâm đến đó làm gì? Tạ Hồng Mai nhíu mày, cô ấy không biết mục đích của Tần Lâm, nhưng lúc này, cô chắc chắn sẽ không để anh một mình xông vào nguy hiểm, hiện giờ cô ấy đã là cao thủ tứ mạch rồi, nhất định phải sát cánh cùng Tần Lâm.
Đã lựa chọn ở bên nhau thì cả đời này phải sống chết có nhau.
“Bố, con xin lỗi, con phải đi đây, nếu có chuyện không may gì, thì xin bố đừng trách con gái bất hiếu, con và Tần Lâm sống chết không rời, con phải đi tìm anh ấy”.
Khi Tạ Hồng Mai ngẩng đầu lên, không biết Thương Lộc đã đi đâu mất rồi, mà lúc này, trên khuôn mặt của Tạ Giang Hoài cũng đầy cảm xúc phức tạp.
“Bảo trọng!”
Mặc dù Tạ Giang Hoài rất đáng hận, nhưng dù sao Tạ Hồng Mai cũng là con gái ông ta, lần này cô đi, có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều.
Người đó mạnh mẽ đến mức bọn họ không thể biết ông ta là một người như thế nào, mà Tần Lâm lại có quan hệ tốt với người đó, giúp bảo vệ nhà họ Tạ bọn họ, đối với nhà họ Tạ mà nói thì đây cũng là một cơ duyên.
Ngay cả Bạch tam gia cũng không dám tỏ ra thô lỗ trước mặt ông ta, điều đó chứng tỏ, nhà họ Tạ bọn họ đã lấy được một kim bài miễn chết. Mong rằng một ngày nào đó, Tạ Hồng Mai và Tần Lâm có thể bình an trở về. Lúc này, Tạ Giang Hoài cũng đã biết, ai mới là ông trùm thực sự!
Tạ Hồng Mai kiên quyết quay người rời đi, trong mắt đám người nhà họ Tạ, hình bóng Tạ Hồng Mai lúc này vô cùng cao lớn.
Tam Tinh Đôi!
Tần Lâm, em chắc chắn sẽ tìm được anh, hãy đợi em, cho dù có chết thì em cũng sẽ chết cùng anh, anh đừng hòng thoát khỏi em.
Cả đời này cũng đừng hòng!
Thế nhưng, lúc này, tại bờ Nam sông Mỏ Vịt, Tần Lâm đang đứng ở trên ngọn đồi cao, nhìn chằm chằm vào di chỉ Tam Tinh Đôi ở bên kia bờ sông, trong lòng rất lâu không thể bình tĩnh trở lại.
Bố, con đến rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...