Y Võ Song Toàn


Người đàn ông trung niên nghiêng mặt, ông ta đeo kính râm, nhìn về phía Tần Lâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nhạt.

"Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử mà, không ngờ nhiệm vụ năm đó ngay cả ông ta cũng không thể hoàn thành mà cậu lại có thể làm được".

Tần Lâm nhướn mày, bây giờ điều duy nhất anh tò mò là sao bố anh lại biến mất, còn người này là ai?
"Ông là ai?"
Người đàn ông trung niên cười ha ha mà nói.

"Nơi này do tôi quản".

Trái tim Tần Lâm như chật mất một nhịp, mặt mày biến sắc, không người này lại cai quản nhà tù Tần Thành, cũng có thể nói cả nhà tù Tần Thành đều do ông ta quản lý, ông ta chính là ngục trưởng.

Khí thế kinh khủng được tùy ý thả ra, Tần Lâm luôn cảm thấy người này không đơn giản, thực lực chưa chắc yếu hơn bố anh, mà ông ta còn là ngục trưởng của nhà tù Tần Thành, điều này cũng khiến anh sợ hãi.


Sự xuất hiện của ông ta, sự biến mất của bố, giữa hai người này có quan hệ gì vậy?
Đây có thể là lý do ông ta đến gặp anh.

Người đàn ông trung niên mỉm cười.

"Chắc cậu đang có nhiều câu hỏi, tại sao tôi lại ở đây, còn bố cậu đi đâu rồi?"
"Không nói gì chính là tự nhận.

Nhớ lấy, tôi tên là Thương Lộc.

Bố cậu đã rời khỏi thủ đô rồi, bây giờ chắc cũng đến chỗ kia rồi.

Nếu như ông ta có thể nhìn thấy cậu quay về chắc ông ta vui lắm".

Trong ánh mắt của Thương Lộc đầy vẻ cảm thán, khi nhìn về phía Tần Lâm, ông ta như muốn dụ dỗ anh vậy.

Mắt Tần Lâm lạnh lẽo, sáng quắc lên, anh nhìn về phía Thương Lộc.

"Tôi chỉ muốn biết bố tôi đi đâu rồi".

Thương Lộc cười nói.

"Cậu đắc tội nhà họ Bạch, bây giờ ở thủ đô đang nổi lên sóng gió, cậu nghĩ thập đại gia tộc của thủ đô dễ bắt nạt sao? Cậu nghĩ đơn giản quá rồi đấy".


Ánh mắt của anh kiên định vô cùng, bất động như núi nhìn về phía Thương Lộc.

"Vậy thì sao? Đó là người tôi thích, ai dám cản tôi, tôi giết kẻ đó.

Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật".

Lúc này ánh mắt của Thương Lộc vô cùng phức tạp, bởi vì dường như ông ta nhìn thấy một Tần Trì thứ hai.

Tần Lâm chắc chắn không phải người chịu nghe lệnh của ông ta, cho dù là vì quốc gia, anh cũng chưa chắc sẽ nghe, bởi vì bạn sẽ không bao giờ chạm được đến trái tim của loại người này, mặc dù anh còn trẻ nhưng sự hung ác trong xương cốt của anh khiến Thương Lộc cũng không dám khinh thường, điều này giống y hệt Tần Trì năm xưa!
Khí thế này như một loại hào khí xông trời, cho dù là ai, là chuyện gì, anh cũng coi khinh.

Tôi thích tôi làm, ai dám cản?
Đúng, chính là loại khí thế này!
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con cái của chuột sẽ biết đào hang, cổ nhân nói cấm có sai, bản tính hung ác trong người Tần Lâm chắc chắn là do di truyền.

Khi Tần Trì rời đi cũng từng nói với ông ta, đừng tính kế con trai ông, nếu không ông sẽ khiến ông ta hối hận.


Không biết đây là để cảnh cáo Thương Lộc hay là tự tin về Tần Lâm, nói tóm lại, mình có thể ngồi ở đây thì nhất định sẽ nghĩ được đối sách vẹn toàn.

Trần Trì thực sự được bảo vệ quá rồi, nhưng cũng vì ông gây nhiều họa quá, ông không phải người trong hệ thống Hoa Hạ, không phục tùng sự quản lý của bất kỳ ai, như Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký vậy, chạy khỏi Tam Giới không nằm trong Ngũ Hành.

"Có khí thế, nhưng cậu chỉ có một người, người ta là cả một đám đại gia tộc, một mình thì khó đối phó lắm nhóc, ha ha ha.

Làm người thì nên có chừng mực, nhà họ Bạch đâu phải loại dễ dây, cậu nhất định phải cẩn thận, ngay cả tôi cũng không dám bảo đảm cao thủ bảng Rồng có ra tay không.

Cậu có thể về từ núi Côn Luân chứng minh thực lực của cậu không hề yếu, nhưng làm người thì phải biết điều, vẫn nên cẩn thận thì hơn".

"Nói đến đây thôi, những gì nên nói tôi cũng nói hết rồi, bây giờ trở lại chuyện chính".

Vẻ mặt Thương Lộc nghiêm túc hẳn, ông ta lạnh lùng nhìn Tần Lâm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui