Đột nhiên, trong mắt Bạch Thiếu Đình tràn ngập sát khí, như thể muốn chém Tần Lâm thành nghìn mảnh.
Tên thanh niên trông như con kiến hôi này lại dám nhìn mình như vậy ư?
Bạch Thiếu Đình vốn dĩ đã vô cùng bất mãn với Tạ Hồng Mai, nhưng dù sao đó cũng là người phụ nữ anh ta coi trọng, còn Tần Lâm là cái thá gì chứ?
Tần Lâm cũng xứng nói chuyện với anh ta như vậy à?
“Tôi là cái thá gì? Ha ha ha!”
Bạch Thiếu Đình bật cười nói, cả cái thủ đô này, trước giờ chưa từng có ai dám nói với anh ta như vậy.
“Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không? Anh có tin tôi có thể khiến anh biến mất khỏi thủ đô ngay trong ngày hôm nay không”.
“Bạch Thiếu Đình, anh đừng quá đáng, đây là nhà họ Tạ chúng tôi, không phải nhà họ Bạch các anh, Tần Lâm là người đàn ông của tôi”.
Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.
“Người đàn ông của em? Hồng Mai, lẽ nào em thật sự nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta sao? Em đừng tự lừa gạt bản thân nữa, anh nhìn ra trong lòng em vẫn rất yêu anh, nhưng không thể bước qua rào cản trong lòng em, vì vậy em mới cố chấp như thế, em như vậy là đang lừa mình dối người đó, có biết không?”
Bạch Thiếu Đình thở dài nói.
“Em nghĩ anh sẽ tức giận à? Anh sẽ không, ngược lại anh sẽ càng nghiêm túc, bởi vì anh biết trong lòng em vẫn còn có anh, em chỉ đang giận dỗi với anh mà thôi, em tìm một người chọc tức anh, làm vậy quan trọng thế sao? Anh xin lỗi em có được không? Mười năm nay anh thật sự có lỗi với em, anh thề, từ nay về sau, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.
Em đừng lo lắng, lần này anh sẽ không bao giờ rời đi nữa đâu, em ở đâu anh sẽ ở đó, đây là lời hứa của anh với em”.
Bạch Thiếu Đình trịnh trọng nói, trong lòng anh ta luôn lưu luyến Tạ Hồng Mai, anh ta biết Tạ Hồng Mai chắc chắn cũng đang đợi anh ta.
“Giữa chúng ta đã kết thúc rồi, Bạch Thiếu Đình, tôi khuyên anh hãy buông tay đi, chúng ta đã không còn khả năng nữa”.
Tạ Hồng Mai nói.
"Đã nhiều năm trôi qua, mà em không tìm người đàn ông khác, nhưng lúc anh trở về lại cố tình tìm đến một người đàn ông, như vậy chẳng lẽ chưa nói lên vấn đề sao?”
Bạch Thiếu Đình nhíu mày.
“Cháu làm thế chính là để chọc tức Bạch thiếu gia mà? Hồng Mai, cháu cũng không còn nhỏ nữa, đừng trẻ con như thế có được không? Cháu đã không còn là đứa trẻ nữa, Bạch thiếu gia vì cháu mà chịu khổ mười năm, hiện giờ cuối cùng đã quay lại, cháu không thể cho cậu ấy một cơ hội à? Vì sao cứ muốn tuyệt tình như vậy chứ? Rõ ràng cháu vẫn yêu Bạch thiếu gia, nhưng lại muốn lấy người khác ra làm lá chắn, lẽ nào vì cái thể diện tầm thường kia mà cháu nhẫn tâm để Bạch thiếu gia ở đây đợi ba ngày ba đêm à?”
Tạ Trường Hà trầm giọng nói, hiện giờ trong mắt bọn họ, Tạ Hồng Mai chẳng qua là đang muốn chọc giận Bạch thiếu gia mà thôi, căn bản là chẳng là cái đinh gì.
“Cuối cùng hai người vẫn không ai chịu nhường ai à? Sao phải thế chứ? Hiện giờ Bạch thiếu gia đã hạ mình cầu xin cháu, nếu cháu không biết tốt xấu như vậy thì ông tuyệt đối cũng sẽ không tha cho cháu đâu”.
Tạ Trường Hà trầm giọng nói.
“Rõ ràng hai người vẫn yêu nhau sâu đậm, vì sao cứ nhất định phải làm theo ý mình chứ? Ban đầu có thể Bạch thiếu có chút lỗi lầm, nhưng hiện giờ cậu ấy đã quay lại rồi mà? Con cũng đừng cố chấp như vậy nữa, tình cảm bao nhiêu năm, con nói từ bỏ là từ bỏ được sao? Bố không tin”.
Tạ Giang Hoài vừa cười vừa nói.
“Các người nghĩ nhiều rồi, Bạch Thiếu Đình, trong lòng tôi từ lâu đã không còn anh nữa, chàng thanh niên áo trắng năm xưa đã chết rồi, trong lòng tôi hiện giờ chỉ yêu một người đó chính là Tần Lâm, người đàn ông hiện tại của tôi, không ai có thể cướp tôi khỏi người anh ấy! Tình yêu của tôi là anh ấy chứ không phải là anh”.
Tạ Hồng Mai ôm chặt Tần Lâm, khóe miệng mang theo vẻ dịu dàng, liếc nhìn Tần Lâm, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương.
“Không ai có thể cướp em khỏi anh, không một ai!”
Ánh mắt Bạch Thiếu Đình sắc như dao, nhìn chằm chằm Tần Lâm, sát ý dâng trào, rút kiếm ra sẵn sàng chiến đấu!
“Bạch Thiếu Đình, dù sao trước đây chúng ta cũng từng có tình cảm với nhau, tôi khuyên anh mau dừng tay đi, trước đây chúng ta đã không thể, nếu anh cứ cố chấp u mê, vậy tôi cũng không còn gì để nói nữa, nhưng nếu anh dám khiến người đàn ông của tôi chịu chút tổn thương nào thì tôi sẽ quyết sống chết với anh!”
Tạ Hồng Mai kiên định nói.
“Quyết sống chết?”
“Ha ha ha, quyết sống chết, nói hay lắm! Hồng Mai, em năm đó không hề đối xử với anh như vậy, năm đó em nói em sẽ đợi anh, em nói giữa chúng ta sẽ mãi mãi không xuất hiện người thứ ba, em nói chúng ta sẽ bên nhau đến già, em nói cả đời này chỉ yêu duy nhất một mình anh, lẽ nào em đã quên những lời này rồi sao? Em thật sự không định về bên anh sao?”
Bạch Thiếu Đình lạnh lùng nói.
“Tên rác rưởi này sao có thể so sánh với anh chứ? Anh ta không phải là người trong thập đại gia tộc, căn bản không biết thập đại gia tộc trong thủ đô tượng trưng cho cái gì, anh cũng từng nghe nói về chuyện lúc trước của anh ta, anh ta thật sự cho rằng đánh bại được Tưởng Vân Đài thì có thể không coi ai ra gì à? Thủ đô không phải là nơi một tên rác rưởi như anh ta có thể hống hách”.
Bạch Thiếu Đình kiêu căng ngạo mạn, còn có khí thế bá đạo bẩm sinh, khiến đám người nhà họ Tạ vô cùng cảm thán, đây mới là ứng cử viên làm con rể tốt nhất trong lòng bọn họ, Tần Lâm là cái thá gì chứ? Hơn nữa, bây giờ nhà họ Tưởng cũng đang tìm cơ hội giết anh, tuyên bố rằng chỉ cần có thể tiêu diệt được Tần Lâm thì bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Nhưng nếu Bạch Thiếu Đình đánh Tưởng Vân Đài thì nhà họ Tưởng chắc chắn không dám làm thế với nhà họ Bạch, còn Tưởng Vân Đài cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nhà họ Bạch mới là nhân vật chủ chốt trong thập đại gia tộc ở thủ đô, mới là nhân vật có thể xoay chuyển cục diện thật sự, vì vậy Bạch Thiếu Đình vừa xuất hiện, cả nhà họ Tạ đã sôi sùng sục, hận không thể lột trần Tạ Hồng Mai rồi ném lên giường Bạch Thiếu Đình.
“Đúng là anh ấy không có quyền thế ngất trời như nhà họ Bạch các người, nhưng tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, thế là đủ rồi.
Tôi chỉ hận mình năm xưa mắt mù, không phân biệt được tốt xấu nên mới thích anh.
Nếu cho tôi chọn lại, tôi sẽ không chọn anh, vì anh làm tôi quá thất vọng, Bạch Thiếu Đình, nếu anh không muốn mất mặt, thì tôi khuyên anh hãy đi đi, nếu thật sự trở mặt thì cả hai chúng ta đều sẽ rất mất mặt”.
Tạ Hồng Mai luôn giữ chừng mực bản thân, vì cô không chỉ có một mình, phía sau còn có nhà họ Tạ, cô không thể không quan tâm đến thực lực nhà họ Bạch.
“Bạch thiếu gia, cậu đừng hiểu lầm, Hồng Mai không có ý khác đâu”.
“Đúng thế Bạch thiếu gia, cậu đừng nghĩ nhiều, Hồng Mai không có ý chửi cậu đâu, nó đang nói linh tinh đó”.
“Hồng Mai, con mau xin lỗi Bạch thiếu gia đi, còn đơ ra đó làm gì? Đúng là không biết tốt xấu, Bạch thiếu gia đã ở đây đợi con lâu như thế, mà con còn nói năng tổn thương người ta, trong mắt con còn có đám ông bà chú bác này không hả”.
Người nhà họ Tạ thi nhau chỉ trích Tạ Hồng Mai, sợ Bạch Thiếu Đình sẽ tức giận vì những lời của Tạ Hồng Mai, vậy nhà họ Tạ bọn họ chắc chắn sẽ là người chịu thiệt đầu tiên.
Vẻ mặt đám người nhà họ Tạ tràn đầy vẻ hèn mọn, hận không thể quỳ xuống trước Bạch Thiếu Đình, lúc này, sắc mặt Bạch Thiếu Đình càng lúc càng trở nên khó coi.
Anh ta đã đợi ở đây ba ngày, không ngờ lại nhận lại kết quả như vậy, đúng là quá mức buồn cười.
“Hồng Mai, em làm anh quá thất vọng, anh ở đây đợi em ba ngày, mà em lại cho anh kết quả như vậy, em làm thế có xứng với anh không?”
Bạch Thiếu Đình nói từng câu từng chữ.
“Đúng thế, con không thấy có lỗi với Bạch thiếu gia à? Tần Lâm có gì so với Bạch thiếu gia chứ, sao con lại có mắt như mù như thế, trong mắt con, chẳng lẽ Bạch thiếu gia lại không bằng tên Tần Lâm kém cỏi này à?”
“Tạ Hồng Mai, con đúng là nỗi xấu hổ của nhà họ Tạ chúng ta, một cơ hội gả vào hào môn tốt như này mà con không biết trân trọng, con có bị ngốc không hả?”
“Nếu có một người đối xử tốt với chị như Bạch thiếu gia thì chị đã sớm ôm lấy người ta rồi, Tạ Hồng Mai, em thật sự quá ngu ngốc, thật sự coi mình là hàng cao cấp à”.
Tạ Hồng Mai tỏ vẻ không quan tâm, mở miệng chế giễu.
“Trên đời này, người không có tư cách nói những lời như vậy nhất phải là anh mới đúng chứ, Bạch Thiếu Đình?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...