Xung quanh càng ngày càng có nhiều người vây quanh, Tần Lâm biết lần này nhất định mình phải liều thôi.
"Tần đại sư, mặc dù không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng tôi nguyện chết cùng cậu. Hôm nay nếu như bọn chúng muốn động vào cậu thì bọn chúng phải bước qua xác tôi đã”.
Ánh mắt Tạ Hồng Mai vô cùng nghiêm túc và sắc bén, không ai có thể biết được kết cục của bọn họ sẽ như thế nào, nhưng bọn họ đều đã xem cái chết chính là lựa chọn cuối cùng của mình.
"Được, vậy chúng ta hãy chiến một trận sinh tử đi, tôi hy vọng cô sẽ sống sót!"
Tần Lâm nhìn Tạ Hồng Mai, bốn mắt chạm nhau, anh sẽ không bao giờ chịu nhận thua.
"Ngay khi cái chết cận kề thì anh anh em em có nhau, ha ha ha, thật thú vị, vậy thì tôi sẽ cho hai người làm một cặp uyên ương số khổ, thần sẽ độ các người thôi. Hallelujah!"
Ánh mắt Rodman lạnh lùng, phất tay một cái, lúc này, lập tức có hàng chục võ sĩ thần thánh bắt đầu tấn công một cách đáng sợ.
Tất cả các võ sĩ thần thánh đều là những anh tài tuyệt đỉnh được tuyển chọn từ các nước phương Tây khác nhau, mỗi một người đều là một trong một vạn, tất cả bọn họ đều có tín ngưỡng của riêng mình, đó chính là lòng trung thành với Giáo hoàng.
Họ không sợ chết, trong lòng họ chỉ có một niềm tin duy nhất đó là bảo vệ Giáo hoàng, tòa thánh là nhà của bọn họ, bọn họ có thể chết, nhưng tuyệt đối không để ai có thể xúc phạm tòa thánh hoặc vu khống Giáo hoàng.
Bọn họ chính là những tử sĩ trung thành nhất bằng xương bằng thịt, có tín ngưỡng tâm linh riêng, và đó là ngọn núi cao nhất trong lòng con người.
Mỗi người đều có tín ngưỡng của riêng mình, người có tín ngưỡng thì càng mạnh mẽ, có thể kiên trì và không bao giờ thay đổi, đây chính là lòng trung thành bất khuất của họ.
Trong trận chiến này, tuy Tần Lâm đã thể suy sức yếu, nhưng có rất nhiều võ sĩ thần thánh vẫn không có chút sơ suất nào, bọn họ biết rằng hai vị đại tế ti không dễ gì khom lưng trước người khác, hơn nữa bây giờ đại tế ti cũng đã bị thương, cho nên đã đến lúc để cho võ sĩ thần thánh bọn họ thể hiện sức mạnh và bày tỏ lòng trung thành của mình.
Không sợ hãi, bất khả chiến bại!
Tần Lâm giương kiếm lên, anh như một cơn gió lao vào đám người với luồng sát khí dâng trào, anh dũng chiến đấu với đám võ sĩ thần thánh kia.
Những bóng hình liên tục lướt qua anh, nhưng Tần Lâm lại không hề sợ hãi khi đối đầu với hơn hai mươi võ sĩ thần thánh, mặc dù bước chân của anh đang loạng choạng nhưng anh vẫn luôn có thể đảm bảo sức mạnh của mình mà không bị áp chế hoàn toàn.
Ở phía bên kia, nhờ có sự trợ giúp của Tạ Hồng Mai, mặc dù không đẩy lùi được tất cả các võ sĩ thần thánh, nhưng cô lại giống như đôi mắt ở sau lưng anh, luôn là một ánh đèn rọi trong màn đêm.
Có sự giúp đỡ của Tạ Hồng Mai, Tầm Lâm mới có thể chắc chắn anh sẽ không bị tấn công từ phía sau.
Cầm Thất Tinh Long Uyên trong tay, Tần Lâm tiếp tục chiến đấu hết mình, dù thắng hay thua thì anh cũng sẽ không gục ngã ở đây.
Vật tổ tận thế là lời hứa của anh với bố, nhất định không được thua!
Tần Lâm nghiến răng nghiến lợi, tuy hết lần này tới lần khác đều bị võ sĩ thần thánh đánh ép, tình hình ngàng càng trở nên tồi tệ, nhưng chỉ cần còn thở thì anh nhất định sẽ bảo vệ vật tổ tận thế.
Trận chiến ngày càng trở nên khốc liệt hơn, nhưng ngay cả Rodman cũng không ngờ cuộc chiến trong lúc hấp hối của Tần Lâm và Tạ Hồng Mai lại có thể kéo dài đến vậy, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì đó cũng không phải là cách, chậm trễ sẽ sinh biến, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
"Giết không tha!”
Rodman gầm lên, làm cháy lên nỗi kích thích trong lòng đám võ sĩ thần thánh kia.
Với tư cách là lực lượng hùng mạnh nhất của tòa thánh, bọn họ tuyệt đối sẽ không để bị lật thuyền vào lúc này, hơn nữa, đại tế ti Rodman đã nổi giận rồi, và đây chính là một sự xấu hổ đối với danh xưng võ sĩ thần thánh bất khả chiến bại của bọn họ!
Một bại tướng, sức lực hao tổn, nhưng lại quét sạch tất cả, nếu như bọn họ không thể đánh bại Tần Lâm thì há chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao?
Các võ sĩ thần thánh đồng thanh gào lên, tinh thần chiến đấu của họ càng thêm dâng trào, bọn họ lập tức cùng xông về phía Tần Lâm, nhất định phải giết chết anh!
Tần Lâm đổ mồ hôi hột, cầm Thất Tinh Long Uyên trong tay, chiến ý cao ngút, anh liên tiếp đột phá vòng vây của đám võ sĩ thần thánh kia, âm thanh leng keng của lưỡi kiếm cắt ngang không khí, vang lên giòn giã trong không trung.
Băng và tuyết, gió to và mưa rào, cả đất trời tràn ngập gió tuyết, ngay cả bóng người dường như cũng chìm trong gió và tuyết, thoắt ẩn thoắt hiện.
Ánh mắt Tần Lâm như thiêu đốt, Kiếm vô cảnh đã dùng đến mức cực hạn, nhưng anh đã bị thương nặng, bây giờ có muốn lật ngược tình thế cũng khó.
Lúc trước liều mạng với Steller đã khiến anh tiêu hao quá nhiều sức chiến đấu, vậy nên bây giờ anh đang ở trong tình trạng hết sức khó khăn, rất khó để lên cấp độ tiếp theo.
Nhưng sứ mệnh của anh không thể bị gián đoạn được, anh phải mang vật tổ tế thần về, chỉ bằng cách này thì anh mới có thể giải thích rõ ràng cho bố được.
Từng đợt dao kiếm chém xuống một cách đáng sợ, bay trong gió tuyết, Tần Lâm tiếp tục trận chiến khốc liệt, anh gầm lên như sấm, cố gắng vượt qua gông cùm, đám võ sĩ thần thánh này đều là những chiến binh liều chết, lại đối mặt với sự suy yếu của anh nên bọn họ càng thêm sảng khoái, cho dù là có đánh luân phiên thì anh cũng không phải là đối thủ của chúng.
Sức người có hạn, Tần Lâm nghiến răng nghiến lợi, dùng một kiếm quét qua, chém sạch đám võ sĩ thần thánh đang truy đuổi kia.
Tạ Hồng Mai còn khó khăn hơn anh, cô đã bị thương khắp nơi, đối với cô mà nói thì không phải là một gánh nặng nhỏ, nhưng bây giờ cô đã quyết định cùng Tần Lâm sống chết có nhau, đương nhiên cô sẽ không bao giờ lùi bước.
“Cẩn thận!”
Tạ Hồng Mai kêu lên rồi lao thẳng về phía Tần Lâm, nhưng cô đã bị một con dao đâm ngay vào ngực, máu trào ra dữ dội.
“Hồng Mai!”
Đồng tử Tần Lâm lập tức co lại, sắc mặt lạnh như băng, anh bắt lấy Tạ Hồng Mai rồi không ngừng lùi về sau, máu trong ngực cô không ngừng phun ra.
"Tại sao lại ngốc thế..."
Sắc mặt Tần Lâm sa sầm, lúc này cho dù có nói gì thì cũng đã muộn, Tạ Hồng Mai cũng đã lâm nguy rồi.
"Sống tiếp nhé, Tần Lâm, chỉ cần cậu tiếp tục sống, thì Hoa Hạ... sẽ có hy vọng! Bảo vệ tốt vật tổ tận thế nhé!"
Tạ Hồng Mai run giọng nói, trong mắt cô lộ ra vẻ trìu mến, đó là tình yêu của cô dành cho Tần Lâm, chỉ vào lúc này thì cô mới dám đối mặt với Tần Lâm, mới dám đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng của anh.
“Tần Lâm, tôi lạnh, lạnh quá....”
Tạ Hồng Mai nói lí nhí.
Tần Lâm ôm chặt Tạ Hồng Mai trong lòng, nhưng sức sống của cô càng ngày càng yếu.
"Tôi sẽ không để cho cô chết, tuyệt đối không!"
Tần Lâm rống lên, tiếng vang dao động khắp, tuyết trên đỉnh núi dường như bắt đầu run rẩy, rất có thể sẽ lại xảy ra một trận tuyết lở.
"Tần Lâm, từ lúc chúng ta cùng nhau ở núi Côn Luân thì tôi đã yêu cậu rồi, mỗi hành động của cậu tôi đều nhớ hết, tôi chỉ muốn ở bên cậu, bất kể sống hay chết, cho dù thắng hay thua, chỉ cần có cậu, là được”.
"Nên duyên từ núi Côn Luân, chia cắt bởi núi Côn Luân, có lẽ đây chính là số mệnh của tôi, khụ khụ..."
Tạ Hồng Mai liên tục ho, máu không ngừng tuôn ra, Tần Lâm ấn liên tục vào huyệt đạo của cô, tuy máu đã ngừng chảy nhưng phần tim của cô cũng bị thương nặng rồi, cho dù có là Tần Lâm thì cũng không bột đố gột nên hổ, anh không thể cứu được cô vào lúc này, chỉ trong nửa tiếng nữa thôi, cơ hội sống sót của cô sẽ mất đi, cô sẽ tiếp tục vòng luân hồi mới.
Tần Lâm rất tự trách bản thân, nhưng tất cả chuyện này đều không thể cứu vãn được.
Cái chết, đối với bọn họ mà nói thì vô cùng đơn giản, nhưng cũng rất khó khăn.
Tạ Hồng Mai nở một nụ cười mãn nguyện, được chết trong vòng tay của người mình yêu, ai có thể nói đây không phải là một loại hạnh phúc cơ chứ?
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tần Lâm và những giọt nước mắt kia, Tạ Hồng Mai đã biết rằng cuộc đời này cô không còn gì phải hối tiếc.
Lòng bàn tay rũ xuống mặt đất, đôi mắt của Tạ Hồng Mai từ từ nhắm lại, không thể mở ra được nữa.
“Không...”
Tần Lâm gầm lên, lửa giận từ trong lòng đột nhiên dâng lên, sát ý kinh người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...