"Anh nói xem, trong hai bọn họ ai sẽ là người thắng?"
Lalisa đứng trên một ngọn núi xa xa, bình thản nói, đôi môi khẽ mấp máy, vẻ mặt ung dung, tỉ mỉ quan sát.
Tóc cô ấy bay bay trong gió tuyết, không hề cảm thấy chút lạnh lẽo nào, vì người Atlantis thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh, cho dù là lúc dưới biển sâu âm mấy chục độ bọn họ cũng không cảm thấy lạnh, đây cũng là lý do bọn họ thích sinh sống thời gian dài dưới biển..
Đặc biệt là qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã hình thành nên thói quen này từ lâu, từ mấy nghìn năm trước thậm chí là mười nghìn năm trước bọn họ đã rất phát triển trên trái đất, nhưng cùng với sự nổi dậy của nền văn minh nhân loại thì nền văn minh Atlantis cũng dẫn biến mất khỏi vũ đài lịch sử, bọn họ muốn sinh tồn chỉ có thể ẩn mình dưới biển sâu, đây mới là quê hương của bọn họ, nhưng cũng là nơi bất đắc dĩ bọn họ mới phải ở.
Mặc dù tài nguyên biển rất phong phú, chiếm đến bảy mươi phần trăm tài nguyên trên trái đất, nhưng những tài nguyên trên đất liền luôn là những đồ tốt nhất, đây cũng là lý do bọn họ không chịu ở yên dưới đáy biển.
Mấy nghìn năm nay, không lúc nào là bọn họ không muốn thống lĩnh đất liền một lần nữa, không lúc nào là bọn họ không muốn khôi phục những ngày tháng huy hoàng của văn minh Atlantis một lần nữa, nhưng đời không như mơ, thời đại của bọn họ đã qua lâu rồi, dân số của bọn họ không thể nào so sánh với loài người, cho nên mới càng ngày càng bị động.
Bây giờ chính là cơ hội duy nhất mà bọn họ chờ đợi bao năm qua, sự xuất hiện của vật tổ tận thế báo hiệu việc còn họ có khả năng trở thành chủ nhân của thế giới này một lần nữa, cho nên Atlantis sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội lần này, hai mươi năm trước như thế nào hai mươi năm sau cũng sẽ như vậy.
Trong mắt Lalisa đầy ý chí chiến đấu, trận chiến của Tần Lâm và Thiệt Kiếm Dị hạng ba bảng Hổ cũng khiến Lalisa càng trở nên kích động hơn, ý chí chiến đấu cao ngất, hận không thể gia nhập vào đánh một trận tơi bời!
"Em xem anh thanh niên kia chắc sẽ thua thôi, người đàn ông kia quá xảo quyệt, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú, có khi anh cũng chẳng có kinh nghiệm phong phú như ông ta đâu".
Nicholas James mỉm cười nói.
"Nhưng chúng ta có thể đợi, ngao sò đánh nhau ngư ông đắc lợi, rồi sẽ có người thua cuộc, lúc đó chúng ta có thể xuất hiện hưởng lợi rồi".
"Xem ra anh không nắm chắc có thể đánh bại bọn họ".
Lalisa thản nhiên mỉm cười, nhan sắc tuyệt trần đúng chất tiên nữ khiến người ta phải trầm mê không lối thoát.
Nicholas James cũng nhìn đến si mê, tâm tình phơi phới.
Nhưng bây giờ anh ta lại càng tỏ vẻ nghiêm túc, khuôn mặt cao ngạo nói:
"Không phải, dũng sĩ Atlantis sao lại không thể đánh bại bọn họ chứ? Loài người tầm thường sao có thể sánh bằng Atlantis chúng ta được".
Nicholas James tỏ vẻ tự cao tự đại, nhìn về phía Tần Lâm và Thiệt Kiếm Dị, anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu rồi, chỉ là muốn giảm tổn thất xuống mức thấp nhất nên bọn họ mới chờ Tần Lâm và Thiệt Kiếm Dị đánh xong mới ra tay, như vậy thì khả năng thành công sẽ cao hơn, hơn nữa còn chẳng tốn chút công sức nào.
"Cũng đúng, nữ hoàng bệ hạ bảo tôi và anh cùng đi giành lại vật tổ tận thế, cũng rất coi trọng sức mạnh và dũng khí của anh, hy vọng anh không làm bà ấy thất vọng".
Lalisa nói.
"Công chúa điện hạ cứ yên tâm, anh sẽ không để em phải thất vọng đâu, công chúa điện hạ nhất định sẽ cảm thấy hãnh diện vì anh".
Ánh mắt Nicholas James mờ ảo như có một cơn bão tuyết hòa vào, anh ta khoác trên mình bộ giáp, ánh mắt khinh thường, là một dũng sĩ Atlantis, anh ta là sự tồn tại lớn mạnh nhất!
"Xem ra bọn họ sắp quyết chiến rồi, đúng là một trận chiến khiến người ta kích động".
Đôi mắt xinh đẹp Lalisa lấp lánh, lúc này, Tần Lâm cầm kiếm, khí phách cuồn cuộn, Thất Tinh Long Uyên, ác thần xuất hải, thuồng luồng ngược dòng, khí thế kinh khủng ngang ngược cũng khiến Thiệt Kiếm Dị không dám lơ đãng, thủ đoạn khôn lường, quyết chiến lần cuối!
Tần Lâm phong bế lại hai huyệt đạo trên vai, không để vết thương chảy máu nữa, cho dù có tiếp tục chiến đấu với Thiệt Kiếm Dị cũng không bị chậm lại, có thể chiến tiếp mà vẫn giữ được phong độ như lúc đầu.
Thất Tinh Long Uyên, thế kiếm uy nghiêm, điều khiến Tần Lâm không ngờ rằng kiếm pháp Thất Tinh Long Uyên của mình càng ngày càng lên cao, cho dù là Thiệt Kiếm Dị hạng ba bảng Hổ cũng phải kiêng dè, hơn nữa mỗi một chiêu tấn công của ông ta cũng đều được anh nhẹ nhàng giải quyết.
Thất Tinh Long Uyên, đánh đâu thắng đó, Thiệt Kiếm Dị liên tục lùi lại, đối diện với thế kiếm bá đạo của Tần Lâm, ông ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ, còn kết quả như thế nào thì phải dựa vào ý trời rồi.
Từng vết kiếm dần dần găm trên cơ thể của ông ta, kiếm của ông ta đã bị sứt mẻ khá nhiều, mấy chục chiêu vừa rồi của Tần Lâm rất xuất sắc, xuất chiêu điêu luyện, thực lực mạnh mẽ, khiến ông ta không thể đột kích được, mặc dù lúc đầu Thiệt Kiếm Dị chiếm thế thượng phong, vô cùng hung hãn, đó là vì kinh nghiệm chiến đấu của ông ta rất phong phú, ông ta đã chiến đấu vô số lần trên giang hồ nên đã tạo nên bản lĩnh như vậy, kinh nghiệm cũng là một phần của sức mạnh, điều này không còn gì để nghi ngờ cả.
Tần Lâm và Thất Tinh Long Uyên dần hòa nhập làm một, tấn công mạnh mẽ vào những yếu điểm của Thiệt Kiếm Dị khiến ông ta không thể phản công mạnh mẽ.
Thiệt Kiếm Dị đã đả thông bốn kinh mạch nên cũng được xem là cao thủ tứ mạch, nếu tiếp tục chiến đấu với Tần Lâm thì ông ta cũng sẽ hao sức, nhưng mà Tần Lâm vẫn giữ phong độ rất dũng mãnh, Thiệt Kiếm Dị dần lép vế, mặc dù hai người đều có những lúc mạnh yếu, vết thương trên người cũng nhiều nhưng Tần Lâm thì vẫn tỏ vẻ ung dung, những vết thương trên người anh không nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Thiệt Kiếm Dị thì khác, đối diện với những nhát kiếm công kích mạnh mẽ như cuồng phong bão táp của Tần Lâm, ông ta chỉ có thể cố gắng cầm cự, những vết thương trên người ngày càng nhiều, hơn nữa mỗi một lần phản kích ông ta lại cảm thấy lòng bàn tay giống như muốn vỡ ra, những đường kiếm của Tần Lâm quá mạnh, thanh kiếm giáng xuống khiến ông ta không kịp hít thở.
Đánh lâu thì thể lực cũng giảm, Thiệt Kiếm Dị đã mất đi uy phong ban đầu.
Nhưng dù gì cũng là hạng ba bảng Hổ, Thiệt Kiếm Dị không thể nhận thua dễ dàng, vốn muốn chiếm đoạt Thất Tinh Long Uyên của Tần Lâm nhưng không ngờ bản thân lại bị đánh bại, Thất Tinh Long Uyên rất lợi hại nhưng bản thân ông ta cũng trở thành bại tướng dưới tay Tần Lâm!
"Cheng cheng…"
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên cheng cheng, kiếm của Thiệt Kiếm Dị cuối cùng cũng gãy thành từng mảnh dưới thanh kiếm của Tần Lâm.
"Cái này…"
Vẻ mặt Thiệt Kiếm Dị đầy sợ hãi, trắng bệch không còn giọt máu, ông ta không ngừng lùi về phía sau với ánh mắt đầy hoang mang.
Đối với một kiếm khách, kiếm còn thì người còn, kiếm mất thì người mất!
Thiệt Kiếm Dị sợ hãi nhanh chóng rút lui, sắc mặt tái nhợt, trên cơ thể còn có hơn hai chục vết thương nữa, chiến đấu quyết liệt với Tần Lâm như vậy mà cuối cùng vẫn thua, ông ta biết hôm nay đã thua trận rồi.
Nhưng Tần Lâm không muốn tha cho ông ta, loại người muốn đến giết anh sao anh phải nhân từ với họ chứ?
Hạng ba bảng Hổ thì sao? Cao thủ phái Không Đồng thì sao? Anh muốn giết ông ta thì chỉ cần một kiếm thôi!
Kiếm đã mất, Thiệt Kiếm Dị hoàn toàn mất đi lực chiến đấu cuối cùng, trong lúc chạy thục mạng bước chân ông ta loạng choạng, ngày càng bị động, kiếm của Tần Lâm đã lướt qua tóc mai của ông ta mấy lần, gió lạnh lùa qua, thanh kiếm tỏa hơi nóng, suýt nữa thì ông ta gặp tử thần rồi.
Thiệt Kiếm Dị lăn mấy vòng, kiếm đã gãy, người thì chưa chết, lúc này ông ta buộc phải chạy, cái mạng nhỏ của ông ta là quan trọng nhất, ở trên núi thêm nữa thì e là chẳng còn củi mà đốt.
Nếu ông ta gặp điều gì bất trắc ở đây thì một đời tông sư, hạng ba bảng Hổ sẽ hoàn toàn biến mất.
"Phản công…"
Thiệt Kiếm Dị đột nhiên quay lại quyết chiến một trận cuối cùng, lùi về sau vài bước, vẻ mặt nghiêm trọng, miệng vết thương rỉ máu, Tần Lâm không tha cho ông ta, mỗi một nhát kiếm đều muốn lấy mạng khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.
- ----------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...