Y Võ Song Toàn


Liễu Thanh Thanh rời khỏi bệnh viện, nhìn thấy Tần Lâm còn sống là cô mãn nguyện lắm rồi, bản thân không có tham vọng gì quá lớn.

Cô chỉ hy vọng sau này Gia Hân có thể chăm sóc tốt cho Tần Lâm, đó chính là lời cảm ơn lớn nhất dành cho cô.

Sau khi Liễu Thanh Thanh rời đi, Tần Lâm cũng đến phòng bệnh của Hồ Gia Hân, tình trạng của anh không có trở ngại gì lớn, bảy tám ngày đối với anh là chuyện nhỏ, lúc đầu khi sư phụ bắt nhịn ăn, lần lâu nhất là một tháng trời, suýt nữa khiến anh chết đói.

“Thanh Thanh đâu?”
Tần Lâm hỏi.

“Cô ấy đi rồi”.

Hồ Gia Hân nhìn Tần Lâm, cô thực sự rất thích anh, mặc dù không muốn thừa nhận điều này trước mặt Thanh Thanh nhưng cô cũng không thể phủ nhận được.

Thanh Thanh đi rồi, chắc chắn cô ấy đã gặp nguy hiểm hoặc chuyện gì khó khăn, nếu không sao lại vội vàng như thế chứ, khối tài sản trăm tỷ mà lại không thể làm chủ được, nếu như lúc này Hồ Gia Hân làm ngơ thì còn gì là bạn thân nữa.

Hồ Gia Hân cảm thấy nên nói chuyện này với Tần Lâm.

“Tôi có chuyện muốn nói với anh, hình như Thanh Thanh gặp rắc rối, cô ấy bảo tôi sau này chăm sóc cho anh”.

Tần Lâm sững sờ.


“Tôi từng này tuổi rồi cần cô chăm sóc sao?”
“Ai thèm chứ, tôi còn chẳng biết ai đến chăm sóc đây”.

Hồ Gia Hân hừ lạnh lùng nói.

“Chẳng trách cô ấy cứ trốn tránh tôi, xem ra thực sự có chuyện rồi”.

Tần Lâm suy nghĩ rồi nói, Liễu Thanh Thanh là một người rất độc lập, kiên cường mạnh mẽ hơn cả Hồ Gia Hân, cho dù gặp chuyện gì cô ấy cũng sẽ không nói cho mình, người phụ nữ này haizz...!
“Anh biết là tốt, thế nên tôi khuyên anh đi gặp Thanh Thanh đi, tôi lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện”.

Mặc dù Hồ Gia Hân vẫn đang nằm trên giường bệnh nhưng tình cảm chị em rất thắm thiết, Thanh Thanh gặp khó khăn, cô không thể khoanh tay đứng nhìn được, nếu như giả vờ không biết, không nói cho Tần Lâm, cô sẽ thấy khó chịu trong lòng.

“Được, tôi đi xem cô ấy thế nào”.

Tần Lâm gật đầu, Liễu Thanh Thanh người phụ nữ ngốc nghếch này, có chuyện gì tại sao lại không thể nói với mình chứ? Sao cứ phải chịu đựng một mình? Chắc chắn cô ấy đã gặp rắc rối rất lớn, không phải ai cũng có thể dễ dàng khiến người phụ nữ kiên cường như Liễu Thanh Thanh cúi đầu được.

“Mau đi đi, tôi không sao đâu, bây giờ Ngô Hoài Nhân cũng đã bị cảnh sát bắt, tôi cũng có thể yên tâm rồi”.

Ngô Gia Hân khẽ giọng nói.

“Cô đúng là cà cuống chết đến đít còn cay, có điều không thể giữ Ngô Hoài Nhân lại được, giao cho cảnh sát là còn nhẹ đấy, nếu không phải có mặt cô, tôi sẽ thẳng tay giết chết anh ta! Chúng ta suýt chút nữa bị anh ta hại chết, cô còn mềm lòng như vậy”.

Tần Lâm trừng mắt nhìn Hồ Gia Hân.

“Hazz, năm đó bố mẹ anh ta gửi gắm, sao tôi có thể không quan tâm được chứ, nhưng cũng coi như anh ta đã phải tự chuốc lấy hậu quả rồi, ác giả ác báo, vốn dĩ tôi còn định chia một phần tài sản cho anh ta, bây giờ xem ra tôi đã dẫn giặc về nhà rồi”.

Hồ Gia Hân cười khổ sở, Ngô Hoài Nhân đã làm cô bị tổn thương sâu sắc nhưng nhờ vậy cũng giúp cô trở nên kiên cường, dần trưởng thành hơn.

Đặc biệt là người phụ nữ kinh doanh, nhân từ chỉ khiến bản thân ngày càng bị động.

“Cô hiểu được là tốt”.

Tần Lâm nói.

“Được rồi, anh mau đi đi, đừng ở đây chướng mắt tôi nữa, mau đi xem rốt cuộc Thanh Thanh gặp chuyện gì”.


Hồ Gia Hân đẩy Tần Lâm.

“Được, cô nhớ dưỡng bệnh nhé, mấy hôm nữa tôi lại đến thăm cô”.

Nói xong Tần Lâm quay người rời khỏi bệnh viện, chuẩn bị đi hỏi Liễu Thanh Thanh cho ra nhẽ, cho dù cô ấy gặp nguy hiểm gì anh cũng sẽ cùng cô ấy vượt qua cửa ải khó khăn.

Liễu Thanh Thanh không muốn nói với Tần Lâm chứng minh đối thủ rất mạnh, cô ấy không muốn anh bị cuốn vào trong, nhưng anh đã chọn Liễu Thanh Thanh rồi thì nhất định sẽ không để cô ấy phải chịu đựng một mình.

“Thanh Thanh đi đâu rồi? Sao vẫn chưa về?”
Một người thanh niên ngồi trong đại sảnh nhà họ Liễu nói với vẻ mặt lạnh lùng, khẽ lắc lư tách trà trong tay.

“Chắc là tối qua Thanh Thanh đi chơi với bạn thân rồi, ha ha ha, cậu Sầm đợi một lát, con bé sẽ về ngay thôi”.

Hoàng Yến cười xòa rồi nói.

“Tôi đã đến mười phút rồi mà vẫn chưa thấy Thanh Thanh, các người đang đùa gì với tôi vậy? Hừ, hơn hai mươi tuổi rồi cả ngày chỉ biết ra ngoài chơi với bạn thân, lại còn đi qua đêm không về nhà, lẽ nào đây là đứa con gái ngoan ngoãn mà ông bà nói sao? Đúng là khiến Sầm Nguyên Phát tôi mở mang tầm mắt”.

Người thanh niên trầm giọng nói.

“Cậu Sầm bớt giận, ha ha ha, ngày thường Thanh Thanh nhà tôi không như này đâu, nghe nói hai hôm nay bạn thân con bé bị vùi trong giếng mỏ, vậy nên ngày nào con bé cũng đến chỗ đó để thăm hỏi, tôi xin lỗi vì để cậu Sầm phải đợi lâu”.

Một người đàn ông trung sơn mặc đồ Trung Sơn cũng niềm nở, cúi đầu khom lưng nói.

Ông ấy là Liễu Kình Thương, bố của Liễu Thanh Thanh.

.


ngôn tình ngược
“Có biết thế nào gọi là tiểu thư khuê các không? Chính là không được ra khỏi nhà, con gái bây giờ được mấy người ra hồn chứ? Ai ai cũng không biết giữ mình trong sạch, đi đêm không về nhà, các người còn cho rằng đây là chuyện đáng tự hào sao? Nếu như ở nhà họ Sầm tôi thì đã bị bắt vào rọ heo thả xuống nước cho chết đuối từ lâu rồi, các người còn bao che cho cô ta, cái thứ gì không biết?”
“Ừ, các người biết là tốt, quy tắc nhà họ Sầm chúng tôi rất nghiêm khắc, tôi nhìn trúng Thanh Thanh nhà các người đó là phúc phận tu mấy kiếp của cô ấy, chỉ cần cô ấy sinh nhiều quý tử cho tôi thì sau này chuyện của nhà họ Liễu chính là chuyện của nhà họ Sầm tôi”.

Sầm Nguyên Phát nói.

“Vậy thì tôi cảm ơn cậu Sầm trước, hi hi hi”.

Liễu Kình Thương và Hoàng Yến nhìn nhau, vậy thì tốt quá, cậu Sầm là ai chứ? Là thiếu gia đứng đầu tỉnh Hán Đông, lời nói của cậu ta rất có trọng lượng ở khắp tỉnh thành, Liễu Kình Thương vô cùng tin tưởng điều này.

Mặc dù nhà họ rất giàu có nhưng thân phận và địa vị không thể nào so sánh được với nhà họ Sầm, thế nên bằng bất cứ giá nào cũng phải kết thông gia với nhà họ Sầm.

Đối với nhà họ Liễu, chỉ cần có mối quan hệ với nhà họ Sầm, vậy thì sau này bọn họ sẽ rất thuận lợi trên thương trường, mà tỉnh Hán Đông là thị trường kinh doanh lớn nhất của họ, nhất định sẽ lên một tầm cao mới.

“Cậu xem, chẳng phải về rồi sao? Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn, ha ha ha, con gái mau lên, cậu Sầm đến rồi, cậu ấy đợi con lâu lắm rồi đấy, con xem con đi ra ngoài làm gì vậy để cậu Sầm phải đợi, lần sau không được ra ngoài nữa, như vậy cậu Sầm có thể gặp con bất cứ lúc nào”.

Hoàng Yến cười rạng rỡ, kéo Liễu Thanh Thanh lại.

- ----------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui