Khương Thời Niệm thở phào một hơi, cô đẩy anh vào thư phòng làm việc còn bản thân mình thì về phòng ngủ tẩy trang tắm rửa, cô lấy khăn lông bọc mái tóc mới khô một nửa lại rồi ngồi xuống cuối giường, cô chẳng có chút buồn ngủ nào, đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Cô đề phòng quay lưng về phía cửa rồi cẩn thận mở bưu kiện Tần Chi gửi mình, sau đó lấy chiếc váy đồng phục bên trong ra. Nhìn thấy chiếc váy, cô ngẩn người một lát rồi kéo hành lý lấy ra một số đồ phối cùng.
Tất dài trắng, chiếc giày bệt màu đen còn có cả một dải ruy băng để buộc tóc đuôi ngựa nữa.
Khương Thời Niệm nhìn mình trong gương, khuôn mặt cô không thay đổi nhiều so với thời cấp ba, chủ yếu là khí chất khác biệt, từ một nữ sinh thanh thuần, không biết vào một ngày nào đó đã trở thành người có vẻ ngoài yêu diễm trong sự bàn tán của mọi người.
Cô rón rén ra khỏi phòng ngủ rồi đứng bên ngoài thư phòng nghe lén,loáng thoáng nghe thấy tiếng ông chủ Thẩm đang nói chuyện với người khác, giọng anh nghiêm túc, có lẽ là đang gọi điện thoại để làm việc, xem ra anh sẽ không ra khỏi thư phòng trong thời gian ngắn được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Thời Niệm yên tâm rồi, cô quay về đóng cửa phòng lại, thay váy đồng phục, túm tóc đuôi ngựa cao cao rồi chậm rãi kéo đôi tất trắng sữa không có một chút trong sáng nào lên đến đùi rồi cài kẹp giữ tất lại.
Cô đeo giày bệt vào rồi tự mình trang điểm một lớp thật nhẹ, cơ bản là cô vẫn giữ mặt mộc, chỉ cố gắng vẽ mày để làm bớt đi vẻ quyến rũ. Cuối cùng tô thêm một chút son bóng nhưng cảm thấy nó quá lấp lánh nên cô đã lấy bông tẩy trang lau đi, chỉ để lại đôi môi hồng tự nhiên.
Khương Thời Niệm nhìn bản thân mình chăm chú, cô nhớ năm đó mình luôn là một học sinh mới trầm tính, lúc nào cũng cúi thấp đầu.
Con cưng của trời như học trưởng Thẩm sẽ để ý đến cô của lúc đó sao?
Ngón tay bị Khương Thời Niệm siết đến đỏ lên, ngắm bản thân một hồi cô lại cảm thấy bản thân mình như này thật đáng xấu hổ, hơn nữa Thẩm Diên Phi đã theo cô ra ngoài đến hơn một giờ sáng, bây giờ cô còn làm trò này thì thật là không hiểu chuyện rồi.
Cô vội vàng đứng dậy, muốn thay bộ đồng phục của trường này xuống, chuẩn bị cất đi trước, thu dọn lại phòng, để ngày khác tìm cơ hội rồi cân nhắc thêm.
Khương Thời Niệm vừa cởi giày, cô còn chưa kịp kéo chiếc váy đồng phục mùa hè được cố ý cắt ngắn đi một nửa xuống khỏi eo thì thư phòng đối diện đột nhiên truyền ra một tiếng choang.
Cô sững người, cách âm của phòng khách sạn rất tốt, âm thanh truyền qua hai lớp cửa rồi mà cô có thể nghe rõ ràng đến vậy chứng tỏ âm thanh thực tế còn lớn hơn rất nhiều.
Bên phía Thẩm Diên Phi xảy ra chuyện gì rồi sao?!
Điều đầu tiên cô nghĩ đến là vết thương đã khép miệng sau lưng anh có phải hôm nay lúc ôm cô cưỡi ngựa đã bị nứt ra, bây giờ nó lại bị va chạm trong thư phòng?! Nếu như không phải là tình huống đặc biệt thì với sự thận trọng của anh âm thanh lớn như vậy từ đâu mà có!
Trong khi đầu óc Khương Thời Niệm trống rỗng, tất cả suy nghĩ khác đều tự động bị gạt sang một bên rồi ném ra khỏi đầu, tâm trí cô bây giờ chỉ còn lại an nguy của Thẩm Diên Phi phía bên kia. Cô kéo cửa phòng ngủ ra, chạy như bay qua phòng khách rồi đứng bên ngoài thư phòng, cô vội vàng gõ cửa thư phòng hai tiếng sau đó gấp gáp đẩy cửa xông vào rồi hô lên một tiếng “học trưởng” trong vô thức.
Sau đó, cô nhìn thấy Thẩm Diên Phi đứng cạnh bàn làm việc trong chiếc áo sơ mi và quần dài, màn hình máy tính đang bật và một đồ trang trí bằng gốm ở góc bàn bị vỡ nằm tung tóe trên mặt đất.
Cô kéo cánh tay Thẩm Diên Phi kiểm tra một lượt, không thấy có vết thương mới, sau đó cô vòng ra sau chạm vào sống lưng anh, cũng không có chuyện gì khác thường cả, cuối cùng cô mới xác định được có lẽ đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Khương Thời Niệm mím môi ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Thẩm Diên Phi nhưng lại thấy ánh mắt làm người ta khiếp sợ của anh, đôi mắt anh tối sầm lại một cách lạ thường, anh cứ trầm mặc nhìn thẳng vào cô, ánh mắt trắng trợn ấy khiến người khác tâm thần bất an.
Anh gập máy tính lại, vội vàng đóng cửa sổ, gỡ hết các loại thiết bị lằng nhằng rồi ném xuống mặt bàn, bấm tắt màn hình rồi nắm chặt tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Khương Thời Niệm mới tỉnh ngộ từ trong hoang mang, đầu óc cô loạn cào cào: “Anh… Anh vừa mới tổ chức hội nghị trực tuyến?!”
Không phải anh bảo báo cáo tổng kết công việc sẽ được gửi qua email sao?! Không phải đọc xong rồi ký tên là xong rồi sao?! Sao lại còn mở hội nghị trực tuyến lúc nửa đêm như này hả!
Thẩm Diên Phi mấp máy môi, ánh mắt vẫn không hề di chuyển khỏi người cô: “Bọn họ có quá nhiều vấn đề, không có thời gian trả lời từng người từng người một nên mở cuộc họp ngắn, họp cũng sắp xong rồi, mặt bàn với nền đất hơi trơn nên anh không cẩn thận làm bình gốm trên bàn rơi vỡ.”
“Còn chỗ nào cần anh giải thích nữa không?” Thẩm Diên Phi thuận tay đẩy máy tính ra, nhìn Khương Thời Niệm rồi ép sát từng bước: “Vậy bây giờ có phải nên đổi lại là em nói cho anh biết, một nửa giám đốc điều hành của Bạch Quân, nửa đêm canh ba tận mắt nhìn thấy anh không bằng cầm thú đến mức cô vợ mà mình tâm tâm niệm niệm mãi mới cưới được về nhà lại là một học sinh còn mặc đồng phục…”
Anh trầm giọng, có điều bí mật nào đó sắp phá vỡ xiềng xích chui ra: “Bé cưng, sau này anh phải giải thích với người ta thế nào đây?”
Khương Thời Niệm vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào trang phục của mình, cô gần như có thể nghe thấy tiếng máu gào thét cuộn trào trong huyết quản, những rung động và âm thanh điên cuồng tập trung trên đầu cô.
Cô đã làm gì vậy…
Khi đầu óc nóng lên cô chỉ nghĩ xem có phải anh xảy ra chuyện không, hoàn toàn quên mất bản thân đang mặc thứ đồ kỳ quái này, cô vội chạy vào trong lúc anh đang họp trực tuyến, lại còn đi qua camera của máy tính, cũng phơi bày toàn bộ người mình trước mặt anh.
Haiz.
Cũng không kém vậy là bao.
Còn không đi giày.
Tất dài trắng bị kẹp sát lên đùi mỏng manh đến gần như là trong suốt bao bọc lấy chân cô, chân giẫm trực tiếp lên nền nhà ấm áp và khô ráo.
Từ trán đến ngực Khương Thời Niệm đều đỏ rực, ngay cả ý nghĩ muốn chết cô cũng nghĩ tới rồi, bất giác môi bị cắn in hằn vết răng, cô nuốt khan một ngụm, bàn tay nắm chặt.
Nhận thấy việc đầu tiên Thẩm Diên Phi làm là tắt máy tính, từ góc độ của camera cũng chỉ nhìn thấy phần áo sơ mi của bộ đồng phục từ phía eo hắt lên, hoàn toàn không nhìn thấy phần váy và chân bên dưới, bản thân cuộc họp cũng đã sắp kết thúc, cô mới có thể cố gắng hết sức phớt lờ tai nạn chết chóc của mình mà tập trung tinh thần vào bộ quần áo trên người.
Cô không có cơ hội lựa chọn thời gian.
Không còn cơ hội cân nhắc kỹ lưỡng lần nữa.
Cô đã đến rồi, anh cũng đã nhìn thấy rồi, đường lui đã bị cắt đứt rồi.
Khương Thời Niệm ngẩng đầu, cũng không biết là cô chó cùng rứt giậu, hay là những lời được cô giấu kín trong lòng cuối cùng cũng chờ được một vết nứt mà cô buộc phải đối mặt, khiến cô không thể ngập ngừng được nữa mà phải nói ra.
Cô mặc như vậy cho anh nhìn không chỉ vì do thám anh của quá khứ mà còn vì cô muốn vậy, cô nguyện ý, giống như trước đó cô khát vọng được ôm anh, hôn anh vậy, khát vọng được anh tận mắt nhìn thấy.
“Em có thể… đến công ty giải thích, nhưng mà em muốn…” Khương Thời Niệm gom hết dũng khí, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng anh giống như muốn cắn nuốt anh trong tức khắc vậy: “Em muốn quay về làm Khương Tuệ Tuệ thời cấp ba ấy một ngày, em muốn quay về trước mặt anh, nghiêm túc gọi anh một tiếng học trưởng, muốn tiến đến gần anh, muốn anh cùng em đến câu lạc bộ học đấu kiếm, muốn lúc anh bị thương… Em sẽ sát trùng vết thương cho anh lúc anh còn tỉnh táo, em muốn…”
Rõ ràng chỉ là những chuyện hết sức nhỏ nhặt và bình thường nhưng Khương Thời Niệm lại không ngừng rơi lệ, cô dụi dụi cái mũi đã đỏ hồng, kiên trì nói tiếp: “Em muốn nói với Khương Tuệ Tuệ của khi đó rằng học trưởng Thẩm là chồng tương lai của cô, người mà cô thích đến vậy, đừng sợ anh ấy, cũng đừng lúc nào cũng trốn tránh anh ấy, đừng đi đường vòng như vậy, cô nên…”
Đột nhiên cô không nói tiếp được nữa.
Trong lòng Khương Thời Niệm tràn ngập xót xa, ngọt ngào, còn có cả mờ mịt, từ xưa đến nay cô chưa bao giờ phát hiện ra hóa ra từ những ngày tháng cấp ba, trong trái tim cô đã cất chứa điều hối tiếc ấy.
“Chỉ vì những thứ này sao?”
Khương Thời Niệm bỗng nghe thấy Thẩm Diên Phi mở miệng, lời nói của anh đã kéo cô từ trong hồi ức quay lại, cô ngạc nhiên ngẩng mặt nhìn sâu vào trong mắt anh, trong khoảnh khắc nhìn nhau ấy, cô gần như không dám tiếp tục nhìn anh theo bản năng, hô hấp dồn dập căng thẳng. Giọng anh khàn khàn, anh cũng không che giấu nữa.
“Nhưng anh không chỉ muốn như vậy.”
Khương Thời Niệm còn chưa kịp nhận ra ẩn ý sau câu nói đó của Thẩm Diên Phi thì đã bị anh ôm lên khỏi mặt đất, cô nắm lấy bắp tay cuồn cuộn và rắn chắc của anh, thấy rõ mạch đập trên cổ anh kéo theo những đường gân xanh nổi lên, trải dài về phía xương đòn vai.
Bị anh đặt lên mặt bàn, cô không khống chế được mà hơi ngửa ra sau, sau đó vòng eo được bao bọc bởi chiếc váy kẻ ngắn bị một bàn tay túm lấy.
Khi cô lắc lư chưa ổn định lại thì sợi ruy băng buộc tóc đuôi ngựa sau đầu bị tuột ra rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, mái tóc dài còn ẩm của cô bung ra xõa xuống bờ vai và tấm lưng mảnh mai.
“Khương Tuệ Tuệ, anh vốn dĩ không phải là học trưởng mà em nhận định, nếu như là em của hiện tại đứng trước mặt anh, anh nói cho em biết những việc anh muốn làm là…”
Ngón tay Thẩm Diêm Phi luồn vào mái tóc ẩm ướt của cô.
“Anh muốn yêu sớm với em.”
Trái tim Khương Thời Niệm bị một câu nói của anh chạm trúng, cô còn muốn nói gì đó nhưng lại bị anh hôn hoặc có thể nói là cắn mút một cách cuồng nhiệt.
Đồng phục mùa hạ của nữ sinh trường cấp ba số một là áo sơ mi trắng ngắn tay với cổ áo tròn màu xanh nước biển đậm và phía trước là hàng cúc trong suốt.
Nút áo đã được cởi ra hơn một nửa, chỉ còn hai chiếc ở giữa đang nhấp nhô, rồi lại lõm vào trong, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, ai kia móc lấy nó rồi kéo lại gần mình, chiếc nút không chịu được ngoại lực tác động nên nhẹ nhàng bung ra, nút áo cùng với lớp vải mỏng manh đồng thời lỏng lẻo trễ xuống phía sau lưng cô.
Cô cắn chặt môi, mặt đỏ lựng lên, như này có chỗ nào giống với dáng vẻ của học sinh chứ.
“Anh sẽ dắt em rong ruổi khắp Bắc Thành để hẹn hò, tối đến sẽ đưa em quay lại trường học, nhân lúc tự học sẽ ép em hôn anh ở rừng cây nhỏ sau trường.”
Sự ướt át run rẩy ấy trong không khí còn có thêm chút căng trướng và tê dại.
Khương Thời Niệm ngửa đầu về phía sau, yết hầu không ngừng cuộn lên, khóe mắt đỏ hồng rớm lệ.
Cô thấy người đàn ông ngồi lại lên chiếc ghế làm việc đen nghiêm nghị, cô bị đặt lên bàn như mặt bàn học, khóa của chiếc váy ngắn cũn cỡn bao lấy viên xôi nếp bị kéo xuống.
“Phía trước tường kính trong câu lạc bộ, anh có thể vây em lại, làm những chuyện dơ bẩn không thể nói ra miệng với em, bắt nạt, bá chiếm em.”
Chiếc kẹp tất bị tháo ra, chiếc tất mỏng manh bị tụt xuống mắt cá chân, cô kinh ngạc kêu thất thanh, phần ren trên chiếc váy ngắn cũng không chịu nổi một kích, cô bị hô hấp nóng hổi cùng với nhiệt độ vô tận bao phủ.
“Anh sẽ bắt em làm những chuyện ghê tởm mà chính em cũng không tưởng tượng ra được, khiến em cứ hễ thấy anh là khóc lóc chạy trốn nhưng anh sẽ không buông tay đâu, anh sẽ ngày càng táo tợn…”
Trăm sông đổ về một biển.
Ông Thẩm bề ngoài tao nhã, lịch sự, ôn tồn, lễ độ, luôn đứng trên cao nhìn xuống, thế nhưng cửa vừa đóng lại đã cúi đầu tỉ mỉ thưởng thức nhụy hoa hồng bị nước nóng xối qua.
Áo trắng đồng phục của cô gái đầy nếp nhăn, váy đồng phục bị vệt nước làm loang lổ, trên chiếc tất màu trắng sữa cũng chằng chịt những vết xước khiến người ta gai mắt.
Đầu óc cô choáng váng, không nghe rõ trong sâu thẳm giọng nói trầm khàn của anh ấy còn ẩn chứa những giọt nước mắt.
“Khương Tuệ Tuệ, tối nay là em muốn anh quay lại quá khứ, em đừng mong được ngủ.”
Anh ngẩng đầu, đổi lại là sự bắt nạt đè ép càng sâu hơn.
Bốn phương tám hướng của khe núi rung chuyển và đóng lại, những thác nước mùa mưa tiếp tục trút xuống từ trên núi.
Bé cưng, anh xin em đó, trời sáng rồi ngủ tiếp.
Nếu như sáu giờ trời sáng.
Anh với cô còn bốn tiếng liều chết triền miên.
Nếu như sáu giờ tỉnh mộng.
Anh vẫn còn hai trăm bốn mươi phút có thể quay về quá khứ.
Có được bông linh lan trắng mà anh đã tưới tắm bằng máu và sự cô đơn của mình để nuôi dưỡng đến ngày hôm nay.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay vẫn 60 bao lì xì ~ ~ ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...