Cho dù đã mất đi đứa bé nhưng Trần Cẩn Ngôn luôn là người mong Duẫn Vị được hạnh phúc hơn bất cứ ai, thế nhưng tại sao lại có nhiều chuyện bất ngờ ập tới phá vỡ nguyện vọng nhỏ nhoi của cô như vậy chứ?
Trần Cẩn Ngôn đến bên cạnh Duẫn Vị, muốn ôm em ấy, nhưng hai tay đưa ra lại không hiểu sao ngập ngừng không nâng lên được, đành chán nản bỏ xuống.
“Muốn khóc thì khóc đi, chị không cười em đâu.”
Ngoài mặt Trần Cẩn Ngôn rất hung dữ với Duẫn Vị nhưng Duẫn Vị hiểu được đây chẳng qua là cách mà chị ấy thể hiện sự quan tâm mà thôi.
“Chị, em không sao, em về trước đây, chị nghỉ ngơi cho tốt.”
Duẫn Vị cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt, khàn khàn mở miệng. Cô không muốn Trần Cẩn Ngôn vì chuyện của cô mà phải bận tâm lần nữa, đứa bé chưa kịp chào đời ấy chính là nỗi đau cả đời cô, cả đời này cô nợ Trần Cẩn Ngôn và Quý Minh Vũ, vĩnh viễn không thể trả hết.
Hiện tại Trần Cẩn Ngôn đang mang thai, Duẫn Vị mong đứa bé này bình an ra đời hơn ai hết, cô tuyệt đối không cho phép chuyện tiếc nuối ấy xảy ra lần nữa, dù chỉ có 1/1000 cơ hợi cô cũng tuyệt đối không cho phép.
Trần Cẩn Ngôn xoay người Duẫn Vị lại, nắm lấy hai cánh tay đang buông thõng của cô, cúi đầu nghiêm túc gỡ từng ngón tay đang bấu chặt của Duẫn Vị, nhìn thấy dấu móng tay lõm sâu mà trái tim cô co rút đau đớn, không kiềm được cô nhỏ giọng nỉ non, “Tiểu Vị, xin lỗi em.”
Duẫn Vị không biết tại sao Trần Cẩn Ngôn lại nói vậy, cô biết Trần Cẩn Ngôn vẫn luôn đối với cô như em gái thân thiết, xảy ra chuyện như vậy chị ấy nhất định sẽ tự trách mình đã không bảo vệ tốt bản thân, những điều này Duẫn Vị đều hiểu cả, nhưng là một người phụ nữ đã hai mươi bảy tuổi, từ lâu cô đã không còn có thể núp trong lòng người khác trốn tránh nữa, những người mà cô yêu thương, cô cũng có nghĩa vụ phải bảo vệ họ.
Vì không muốn khiến Trần Cẩn Ngôn lo lắng, Duẫn Vị miễn cưỡng nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, từ từ nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Trần Cẩn Ngôn, nói đùa với chị ấy như trước, “Không phải chứ, bảo bối này còn chưa ra đời đã thù hằn với em rồi, đợi nó ra đời chắc sẽ tìm em tính sổ trước tiên, nói em hại mẹ nó buồn rầu. Được rồi, chị ở nhà một mình nghỉ ngơi, em phải về nhà phục vụ ông xã rồi, lần sau lại đến thăm chị.”
Trần Cẩn Ngôn không nói gì nữa, nhìn bóng Duẫn Vị biến mất trước cửa rốt cuộc mới bất lực ngồi thụp xuống. Từ từ lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số mà trước giờ cô chưa bao giờ gọi đến, ngón tay băn khoăn trên bàn phím nửa ngày, vẻ mặt khổ sở khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Nhắm mắt cắn răng bằng bất cứ giá nào, ngay lúc đang chuẩn bị ấn phím gọi thì cửa trước mở ra, cô bị dọa sợ thu hồi lại lực chú ý vào màn hình điện thoại, điện thoại rơi xuống cạnh bàn trà ‘cạch’ một tiếng rồi rơi tiếp xuống thảm trải sàn.
Quý Minh Vũ thấy Trần Cẩn Ngôn nhìn mình trân trân ngơ ngác, trong mắt còn có sợ hãi chưa tiêu tán, nhanh chóng bước tới trước mặt cô, túi đồ trên tay còn chưa kịp đặt xuống đã bị anh vứt sang một bên, khom lưng bế Trần Cẩn Ngôn lên.
Quý Minh Vũ hôn lên tóc bên vành tai cô, cẩn thận đặt Trần Cẩn Ngôn trên ghế sofa, lo lắng nhẹ đỡ cô bụng, “Tại sao lại ngồi trên sàn? bụng không thoải mái sao?”
Nghe giọng nói lo lắng của Quý Minh Vũ, vành mắt Trần Cẩn Ngôn đỏ lên, vì che giấu tâm tình của mình cô cố ý đẩy Quý Minh Vũ ra, thẳng lưng ngồi dậy, hai mắt tố cáo nhìn anh, “Đều tại anh chậm chạp, con trai của anh lâu vậy rồi còn chưa được ăn nên đá em để trả thù này.”
Quý Minh Vũ nghe giọng đầy uất ức của cô rốt cuộc mới yên lòng, thì ra chỉ là thèm ăn. Lập tức đứng dậy lấy túi đồ mới bị vứt, mở ra trước mặt Trần Cẩn Ngôn, bên trong là hai chùm vải thật to, nhìn ngon miệng hấp dẫn khiến người ta không nhịn được muốn ăn hết.
Sau khi mang thai tính tình Trần Cẩn Ngôn thay đổi rất lớn, có lúc nổi trận lôi đình, có lúc lại giống như cô em gái nhà bên dịu dàng động lòng người trông thật ngây thơ, Quý Minh Vũ thích vẻ dịu dàng của cô chết được. Đặc biệt là cô ấy còn cực khổ sinh con cho anh bế, mang thai kết tinh tình yêu của hai người, cho nên cho dù yêu cầu của cô vô lý cỡ nào thì anh cũng mỉm cười nhất nhất đáp ứng.
“Vậy em phải nói cho cục cưng của chúng ta biết rằng bây giờ là tháng mười, cây vải được chuyển tới bằng hàng không cho nên phải mất nhiều thời gian chứ, anh tin cục cưng nhà ta là đứa bé ngoan, như vậy cũng sẽ không cáu kỉnh sẽ không ức hiếp mẹ.”
Mặt Trần Cẩn Ngôn không nén được giận, kể từ lúc mang thai cô lúc nào cũng bất chợt muốn ăn linh tinh, cô càm ràm nói muốn ăn vải mấy ngày liền, lỗ tai Quý Minh Vũ bị cô nói mãi mà đau, cho nên sân bay mới vừa gọi điện thoại tới Quý Minh Vũ lập tức lái xe đi lấy, kết quả còn bị người ta ghét bỏ.
Vì để che giấu nỗi lòng, Trần Cẩn Ngôn cao giọng ra lệnh Quý Minh Vũ, “Mau đi lấy đĩa bóc vải ra, con trai của anh sắp thèm chết rồi.”
“Biết rồi, đi lấy ngay đây, lát nữa nửa đêm nửa hôm không cho phép than khó chịu, nếu không xem anh xử lí em ra sao.”
“Thế nào, anh còn dám nhảy lên đầu lật ngói nữa à, Quý Minh Vũ, trong bụng lão nương có con trai của anh, anh không phục vụ thì ai phục vụ đây?”
“Được được được, anh sai rồi, anh đi lấy ngay, chờ nhé.”
Mấy ngày trước không kìm được cơn thèm ăn nên cô đã ăn rất nhiều đồ linh tinh, kết quả nửa đêm khó chịu không ngủ được, còn muốn lôi kéo người nào đó đi làm mệt mỏi cả ngày để nói chuyện, cuối cùng Quý Minh Vũ dùng chút thủ đoạn đặc thù mới khiến cô an tĩnh được.
Trần Cẩn Ngôn nhớ đến những hình ảnh to gan kia thì đỏ mặt, giơ chân đạp Quý Minh Vũ, “Nói nhảm nhiều vậy, nhanh lên.”
Bởi vì có Quý Minh Vũ quấy rầy nên tâm trạng Trần Cẩn Ngôn tốt lên rất nhiều, tâm trạng phụ nữ có thai luôn thay đổi rất nhanh, ăn no nằm trên giường, nghĩ xem nếu chuyện nữa tiếp tục xấu đi thì cô sẽ tự mình giải quyết khối u nhọt đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...