Sự thèm ăn và ham muốn nó chỉ là bản chất tự nhiên.
Ví dụ như bây giờ, ngay sau khi lời của Tần Sâm vừa dứt, trong đầu Tô Mạt đã tưởng tượng ra một vở kịch cấm trẻ con xem rồi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, biểu hiện trên khuôn mặt cô đã thay đổi không ngừng.
Tần Sâm cao lớn, đứng đó nhìn cô với ánh mắt đăm chiêu, khoảng nửa phút sau đó, anh bước tới ôm cô từ sau, bàn tay anh bao bọc lấy tay cô, kéo cô mở cửa.
Khi cửa mở ra, một trái tim của Tô Mạt không thể ngừng run rẩy.
Trước khi cô định thần trở lại, Tần Sâm đã đặt cô vào tấm cửa đóng kín.
Lúc này là hoàng hôn, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, trông không quá chói lóa nhưng lại rất mơ màng và lãng mạn, ít nhất đối với người như Tô Mạt là như vậy, người mới lần đầu trải qua tình yêu.
Giữ thanh thiên bạch nhật Tần Sâm cúi đầu hôn nhẹ vào sau cổ cô, sau đó là những nụ hôn nhẹ lên tai cô, bàn tay anh không yên phận mà khám phá dưới váy của cô, nắm chặt lấy đùi cô.
“Vết thương đã lành chưa?”
Tô Mạt mắt đỏ bừng vì cảm xúc, nhưng miệng vẫn cứng rắn: “Chưa khỏi.”
Tần Sâm: “Vậy…”
Giọng nói trầm ấm của Tần Sâm nghe thật dễ chịu, giống như một loại chất xúc tác vào những lúc như thế này.
Nghe giọng điệu cố ý kéo dài của anh, Tô Mạt mím chặt môi.
Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ cố ý trêu chọc cô thì Tần Sâm liền ghé sát vào tai cô nói: “Vậy tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Nhẹ nhàng? Làm sao một chuyện như thế này có thể nhẹ nhàng được? Kích thích giác quan khắc nghiệt nâng cao trải nghiệm.
Nhẹ nhàng, gãi ngứa từ xa, chỉ khiến nó không chịu nổi.
Trong ván đấu này, Tần Sâm lần đầu tiên thắng Tô Mạt, Tô Mạt không nói gì mà dùng đầu ngón tay hung hăng véo cánh tay của anh.
Đây là một gợi ý.
Khinh thường anh… không đủ gay gắt… Cảm nhận được sự đau đớn từ cánh tay nhưng bàn tay Tần Sâm ôm lấy eo cô mà siết chặt, cố ý xoa dái tai cô: “Hửm?”
Tô Mạt nói: “Tần Sâm.”
Anh đáp: “Em đang nghĩ gì thì nói ra đi.”
Tô Mạt cắn răng nói: “Đừng đi quá xa.”
Giọng nói của Tần Sâm trở nên khàn khàn: “Em nói, tôi không hiểu.”
Tô Mạt run run nói: “Đừng quên quan hệ giữa chúng ta là gì.”
Tần Sâm: “Tôi không quên, nhưng những lúc như thế này, kiềm chế ham muốn của mình là có lỗi với bản thân.”
Tô Mạt: “…”
Cuối cùng Tô Mạt cũng không nói ra câu đó.
May mắn thay, Tần Sân không tiếp tục cố ý trêu chọc cô nữa.
Thấy cô đã chịu đủ rồi, thân hình cao lớn của anh ôm lấy cô trao một nụ hôn.
Hết lần này đến lần khác đưa cô lên ‘đỉnh núi’.
Sau đó, Tô Mạt người mềm nhũn được Tần Sâm bế vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi sen cúi người giúp cô tắm rửa, Tô Mạt cắn vào vai, cổ, tai… Giống như một con thú nhỏ bị khiêu khích vậy.
Anh cúi thấp xuống, có thể vẫn bất động mặc cho cô làm theo ý mình.
Khi cô đã trút hết nỗi lòng, anh đứng thẳng dậy và nhìn cô hỏi: “Em đã bao giờ hôn người yêu cũ chưa?”
Nhắc tới Tưởng Thương, bầu không khí lãng mạn nhẹ nhàng giữa hai người lập tức biến mất.
Tô Mạt cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh, hoàn toàn tỉnh táo và bình tĩnh.
Dựa lưng vào bức tường lát gạch mỏng của phòng tắm, cô ngẩng đầu nhìn Tần Sâm.
Vẻ quyến rũ đã không còn, dục vọng trong mắt cô cũng không còn, chỉ còn lại vẻ giễu cợt.
“Anh muốn nói gì?”
Nhìn thấy cô như vậy, Tần Sân vẻ mặt lạnh lùng nói: “Chỉ là tò mò thôi.”
Tô Mạt: “Hiếu kỳ quá đấy?”
Tần Sâm: “Thật ra là có chút.”
Tô Mạt giễu cợt: “Tần Sâm, anh chỉ là tò mò hay là có lén lút quan tâm đến tôi vậy?”
Đối mặt với sự giễu cợt của Tô Mạt, Tần Sâm bình tĩnh đón nhận ánh mắt trêu đùa của cô, không né tránh nói: “Trong lòng cô biết rõ rồi phải không? Hỏi làm gì?”
Tô Mạt mím môi nói: “Tôi chính là đang lợi dụng anh đó.”
Tần Sâm: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, Tần Sân tắt vòi sen, lấy khăn tắm ở bên cạnh quấn quanh người cô, bế cô lên, trầm giọng nói: “em lợi dụng tôi, còn tôi ngủ với em.”
Tô Mạt: “…”
Từ lúc họ rời khỏi phòng tắm cho đến khi Tần Sâm rời đi, Tô Mạt không nói với anh một lời.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa đòn, cô mới ngồi dậy trên giường.
Tên đàn ông xảo quyệt, giấu giỏi lắm.
Cô tưởng anh chỉ là người sống nội tâm nhưng hóa ra anh cũng rất xảo quyệt.
Tô Mạt tức giận nghiến răng nghiến lợi, đang suy nghĩ có nên hoán đổi Tần Sâm hay không.
Đang lúc cô đang suy nghĩ thì điện thoại đặt trên bàn đầu giường rung lên.
Cô nhấc mí mắt lên nhìn vào màn hình và thấy một tin nhắn.
[Bà chủ Mạt, có thời gian không? Lam tổng của chúng tôi muốn gặp cô để bàn bạc về nội thất theo yêu cầu.]
Tô Mạt nhấc điện thoại lên trả lời: [Khi nào?]
Người kia trả lời: [Trưa ngày mai có thuận tiện không?]
Tô Mạt: [Cô ấy đến gặp tôi hay tôi đến gặp cô ấy?]
Người kia: [Cô có thể vui lòng ghé qua được không? Lam tổng đang ở bệnh viện huyện Trường Lạc.]
Đọc được tin nhắn này, Tô Mạt nheo mắt lại.
Bệnh viện huyện Trường Lạc.
A, cô quên mất là Tưởng Thương gặp tai nạn xe..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...