Giọng của Tần Sâm lạnh lùng, nghiêm túc.
Tô Mạt phản ứng nhanh, má đỏ lên và sau đó nụ cười trêu chọc nhen nhóm ở góc môi.
Hai người nhìn nhau, dường như căng thẳng như dây cung, nhưng thực tế là dòng suối vô hình, sự mơ hồ nảy sinh.
Song Kỳ đứng nhìn từ xa, liền trừng mắt.
Họ đang nói gì vậy? Anh ấy làm tổn thương cô ấy ở đâu? Tô Mạt không đến cửa hàng trong ba ngày, họ đã làm gì?
Đôi mắt của Song Kỳ chuyển động giữa hai người, thấy ánh mắt của cô gần như dính vào Tần Sâm, bỗng Tô Mạt cười.
- “Sớm đã khỏi rồi, không phải chỉ bị anh Sâm đẩy nhẹ một cái là trượt chân à, sức lực của anh Sâm nhỏ, phục hồi nhanh lắm.”
Dù chỉ là nói đơn giản là trượt chân, nhưng từ miệng Tô Mạt nói ra thì lại mang một chút sến, giống như sợi dây nhão.
Tuy nhiên, cô thực sự không nói về vấn đề trượt chân.
Chỉ có hai người liên quan mới hiểu được ý nghĩa của lời cô.
Nhỏ? Nhỏ ở đâu? Tần Sâm nhìn cô mà không rời mắt, một lúc sau mới mở miệng.
“Thuốc mỡ erythromycin có dễ sử dụng không?”
Tô Mạt: “!!”
Tần Sâm nói xong, nhìn Tô Mạt sắc mặt thay đổi, lông mày nhẹ nhàng nhấc lên một chút, sau một giây trở lại bình thường, vô cảm nói: “Tôi còn việc, đi trước đây.”
Tô Mạt: “…”
Sau khi ra khỏi Cục Bảo vệ Môi trường, Tô Mạt cảm thấy nặng nề trong lòng.
Đó là loại cảm giác lừa gạt không thành công.
Song Kỳ nhìn cô, ánh mắt đầy ghen tị của cô ghi sâu vào khuôn mặt.
Khi lên xe taxi, Song Kỳ không kìm được cảm xúc, mặt trừng trọng hỏi Tô Mạt: “Anh ta làm tổn thương chân chị khi nào vậy?”
Tô Mạt đã dự đoán trước rằng cô sẽ bị hỏi, và câu trả lời đã sẵn sàng: “Chính là ngày đó.”
Song Kỳ tiếp tục hỏi: “Ngày nào?”
Tô Mạt mỉm cười nheo mắt: “Ngày trước khi chị nghỉ phép.
Nếu không phải vì anh ta đẩy chị một cú làm trượt chân, em nghĩ chị tại sao lại ở nhà nghỉ ba ngày liền?”
Lời nói dối của Tô Mạt có một chuỗi logic hoàn hảo.
Song Kỳ nhìn chăm chú vào cô một lúc, sau đó lắc đầu.
- “Chị thích Tần Sâm không?”
Tô Mạt: “Không thích.”
Sở Đôi,Song Kỳ: “Vậy tại sao chị không từ chối anh ta?”
Nghe câu hỏi của Song Kỳ, cơ thể mềm mại của Tô Mạt dựa vào cô, mày mắt chứa đầy nụ cười.
- “Làm sao em biết chị không từ chối anh ta?”
Nói xong, nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của Song Kỳ vì cô lại gần mình, người Tô Mạt phả ra như một mùi hương lan.
- “Chị đã từ chối, và đã từ chối nhiều lần, nhưng anh ta… vẫn theo đuổi chị… không buông.”
Song Kỳ đỏ mặt đẩy cô ea.
Cửa hàng đóng cửa, do đó hai người cũng không cần phải đi làm.
Tô Mạt đã đề nghị tài xế đưa Song Kỳ về nhà trước, sau đó cô đi đến quán rượu nhỏ mà cô đã từng đến.
Bước vào cửa, quán rượu vẫn chỉ có một ông chủ.
Vì đã quen biết nhau từ trước, cộng thêm Tô Mạt có ngoại hình bắt mắt, chủ quán nhận ra cô ngay lập tức.
“Theo quy tắc cũ?”
Tô Mạt nhẹ cười, ngồi lên ghế cao.
- “Được.”
Một ly cocktail được đưa đến, Tô Mạt nhấm nháp một ngụm, nhăn mày nhẹ.
- “Khác với lần trước.”
Chủ quán nói: “Tăng hàm lượng cồn.”
Tô Mạt nhíu mày: “Ừ?”
Chủ quán nói: “Sự kết hợp giữa cổ điển và sáng tạo.”
Su Mộ mỉm cười nhẹ nhàng: “Ồ.”
Trong cuộc trò chuyện lần này, Tô Mạt biết được chủ quán quán rượu tên là Lý Âm, năm nay ba mươi ba tuổi, người phụ nữ mà anh ta đợi là em gái theo danh nghĩa của anh ta.
Tô Mạt gõ ngón tay thon dài xinh đẹp lên quầy bar, trêu chọc: “Nếu nói về chơi thì hai người là kiểu nhìn một phát là biết người có vẻ ngoài chững chạc đàng hoàngl, khoa chỉnh hình?”
Lý Âm nói giọng nói sâu lắng, ánh mắt ẩn chứa nụ cười: “Không có quan hệ huyết thống.”
Thực ra, Tô Mạt không quan tâm đến tình yêu của người khác.
Chỉ là trong không khí này, uống một chút rượu, nghe một chút tin đồn, cũng là cách giải tỏa căng thẳng.
Khả năng uống rượu của Tô Mạt có hạn, nhưng chất lượng rượu rất tốt, cô luôn dừng lại khi say và không bao giờ đặt mình vào tình thế mất bình tĩnh.
Trước khi rời đi, Tô Mạt nghiêng người tới trước quầy bar hỏi Lý Âm: “Cô ấy có quay lại không?”
Lý Âm đưa mã thanh toán ra, không chút do dự trả lời: “Có lẽ là không.”
“??”
Lý Âm: “Tôi sợ cô ấy về sẽ không có nhà.”
Tô Mạt kêu lên một tiếng, quét mã QR để thanh toán, sau đó là một nụ cười lạnh lùng từ cô ấy: “Anh thật là kẻ đáng khhh …?”
Thật sự đủ cái gì, Tô Mạt không nói.
Hai người chỉ là mối quan hệ thoáng qua, giao tiếp nông cạn.
Nhưng Lý Âm là người thông minh, nghe ra câu nói ẩn ý của cô, thuận theo lời nói của co: “Là kẻ đáng khinh bỉ…”
Tô Mạt nhìn lên khi nghe tiếng, mở mí mắt nhìn anh.
Lý Âm nở nụ cười: “Nhưng có vẻ như có người còn đáng khinh hơn tôi.”
Tô Mạt bất ngờ, không hiểu: “Ừ?”
Lý Âm không giải thích, chỉ cười mỉm ý tứ, nhìn cô và nói: “Người đàn ông ở ngoài cửa là đang đợi cô phải không?”
Tô Mạt nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy Tần Sâm đứng trong bóng tối của ánh sáng, mép miệng hút thuốc, ánh sáng yếu ớt rọi lên nét mặt sắc sảo của anh ta.
Góc cạnh rõ ràng, mạnh mẽ, đầy nồng nhiệt.
Thực ra, cảnh tượng này của Tần Sâm khá quyến rũ.
Kích thích trái tim của người khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...