Nhưng Minh Nhi và Ly Yên vẫn chưa ngừng khóc, không dám tin rằng Vân Mạc thật sự có cách nào để giải quyết.
Chẳng lẽ hắn có viên đan Tục Mạch nào khác?
Vân Mạc không thể giải thích quá nhiều, bởi sống lại không phải chuyện có thể tùy tiện nói ra: “Minh Nhi, đi lấy giấy bút đến cho ca ca".
Cô bé tuy không hiểu gì hết nhưng nghe nói có liên quan đến tương lai của ca ca thì không hỏi nhiều nữa, hối hả chạy ra ngoài, không lâu sau trở về với giấy bút trong tay, thậm chí còn chu đáo chấm mực sẵn.
Vân Mạc vui mừng vô cùng.
Phương pháp ngâm luyện này không cần đến dược liệu đắt đỏ hay linh dược quý giá, bằng không thì lấy hoàn cảnh hôm nay của hắn, căn bản là không mua nổi.
Hắn cầm lấy giấy bút, viết ra những dược liệu cần thiết.
Tuy chỉ là những món phổ thông nhưng tổng cộng lại cũng không phải là rẻ, cũng may mẹ hắn xin về được một viên đan Tiếp Cốt, đem đi bán là đủ để mua rồi.
"Mẹ bán viên đan này đi, lấy tiền mua mấy thứ thuốc này là con có thể chữa trị thân thể được”, Vân Mạc đưa tờ giấy cho Ly Yên.
Bà thấy danh sách hắn viết ra thì yên lòng, cảm nhận được hắn thật sự không chỉ đang nói chơi cho vui.
Nhưng bà cũng sinh lòng hoài nghi, con trai ngày ngày lớn lên dưới mắt, bà biết rõ năng lực của hắn đến đâu, vậy hắn học được những thứ này từ khi nào?
"Mạc Nhi à, dược liệu thì mẹ hiểu, nhưng con cần tấm sắt để làm gì?"
"Để làm nồi ngâm thuốc”.
Vân Mạc không giải thích nhiều hơn.
Kiếp trước, sở dĩ hắn thân là phàm nhân mà có thể luyện chế vô số đan dược như vậy, đều nhờ vào lò luyện đan đặc thù kia.
Phương pháp ngâm luyện lần này tuy không cần luyện đan nhưng cũng cần một cái nồi đun đặc biệt.
Ly Yên bèn dẫn theo Minh Nhi đi mua đồ.
"Luyện Thể tầng ba yếu thật sự”, Vân Mạc lầu bầu rồi vung tay lên, tự chặt đứt mọi chỗ kinh mạch khác trên người.
Chân trái bị gãy nhói lên,Vân Mạc đưa mắt nhìn xuống tấm nẹp chân, gằn giọng: “Vân Liệt!"
Ngày hôm sau, Ly Yên và Minh Nhi trở về với những món đồ đã mua.
Theo yêu cầu của Vân Mạc, họ lại mời một thợ rèn đến chế tạo một lò đun kỳ quái.
Bởi vì kích thước của nó quá lớn nên phải đặt trong nhà, nếu làm ở bên ngoài thì sẽ không thể vận chuyển vào.
Hình dạng của nó kỳ quặc vô cùng: ở giữa là nồi chính, xung quanh là mấy nồi phụ.
Nồi chính đun nước, nồi phụ thả các loại dược liệu vào ngâm.
Lửa dưới mỗi cái nồi đều có yêu cầu riêng, phần này do Vân Mạc tự mình điều khiển.
Ngặt nỗi gân mạch hắn đã đứt đoạn, không thể tự mình nấu thuốc, đành phải nhờ Ly Yên và Minh Nhi ra tay.
Cô bé phụ trách đốt lò, người mẹ phụ trách thả thảo dược, Vân Mạc thì canh chừng độ lửa cũng như tiến độ ngâm nấu.
Ba ngày sau, nước trong nồi phụ đã trở nên sệt lại.
Vân Mạc thấy đã đến giờ, bèn nói mẹ và Minh Nhi rót nước thuốc vào nồi chính.
Vân Mạc tính toán rất chuẩn xác, vốn không dùng lửa lớn để đun nồi chính, sau khi rót thuốc vào thì nhiệt độ vừa khéo phù hợp để ngâm mình.
Ly Yên và Minh Nhi cùng nhau giúp hắn vào nồi, bên dưới duy trì lửa nhỏ ở nhiệt độ nhất định.
Vân Mạc bắt đầu quá trình ngâm luyện thân xác, để sau khi thành công sẽ có được căn cơ võ đạo vững chắc.
Đây là một quá trình đau đớn vô cùng, không khác gì đập thân xác ra rồi xây lại.
Nhưng Vân Mạc cắn chặt răng, quyết không rên một tiếng.
Kiếp trước hắn không thể tu hành nhưng cũng đã từng ngâm luyện thế này, chỉ bấy nhiêu đau đớn chẳng thấm tháp là bao.
Năm ngày sau, nước trong nồi chính đã trở thành một màu đen kịt, không ngừng tản ra mùi hôi thối đến từ tạp chất bị đào thải ra khỏi cơ thể Vân Mạc.
Rào!
Khi hắn tung người nhảy ra ngoài, kinh mạch toàn thân đã được chữa trị hoàn tất!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...