Ly Yên đi đến đỡ Vân Mạc nằm xuống giường.
"Con vẫn còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều vào”, bà ôn tồn nói.
"Mẹ ơi”, Vân Mạc lên tiếng.
Hắn vốn cho rằng hai từ này nói ra sẽ ngượng mồm, nào ngờ lại lưu loát phết.
Kiếp trước hắn là cô nhi, chưa từng biết cha mẹ là ai, vì vậy thứ tình cảm máu mủ này khiến hắn cảm lấy ấm áp một cách kỳ lạ.
Có lẽ vì hắn đã tiếp nhận ký ức của Vân Mạc trước đó, hắn nghĩ.
Nếu đã quyết định sống cho cả phần của đứa trẻ kia thì hắn sẽ thay cậu ta chăm sóc mẹ và muội muội thật tốt, cũng sẽ đối xử với họ bằng sự chân thành từ tận đáy lòng.
"Mạc Nhi đã thấy khá hơn chưa?"
"Con khỏe hơn nhiều rồi”, Vân Mạc đáp.
Cảm giác được quan tâm này thật là tốt quá, hắn âm thầm thề phải dốc hết sức lực chăm sóc cho mẹ và Minh Nhi.
Cô bé con sà tới ôm tay Ly Yên, hỏi: “Đan Tục Mạch đâu rồi mẹ?"
Người phụ nữ rơi vào một thoáng im lặng trước khi lấy ra một viên đan dược tròn xoe.
Minh Nhi vui mừng quá đỗi, vừa cầm lấy định đưa cho Vân Mạc thì khựng lại.
"Ơ, cái này đâu phải đan Tục Mạch đâu, là đan Tiếp Cốt mà”, cô bé thốt lên: “Mẹ nhầm rồi, mau lấy đan Tục Mạch ra đi mẹ”.
Ly Yên cắn môi, đôi mắt trở nên xa xăm.
"Minh Nhi!", Vân Mạc nghiêm giọng gọi tên muội muội khi đã hiểu ra mọi chuyện: “Muội ra ngoài chút đi, để ca ca nói chuyện riêng với mẹ”.
Ly Yên không khỏi nhìn sang, phát hiện con trai mình dường như có gì đó không giống với lúc trước.
Minh Nhi tỏ vẻ thắc mắc: “Chuyện gì mà Minh Nhi không được nghe vậy ca ca? Đừng mà, muội muốn thấy huynh ăn đan Tục Mạch cơ, bằng không muội không đi đâu!"
Vân Mạc cảm thấy nhức đầu.
Nếu mẹ lấy được viên đan đó về thì đã lấy ra từ lâu rồi còn gì, nhưng từ nét mặt lẫn cử chỉ của Ly Yên đều cho thấy bà không thành công, ắt hẳn đang đau lòng vô cùng.
Mà Minh Nhi há mồm ngậm miệng cứ nhắc đến đan Tục Mạch như vậy, khác gì xát muối lên vết thương của bà?
Cuối cùng, Ly Yên không kiềm được nữa mà ngã vào mép giường, thất thanh bật khóc.
Minh Nhi bị hành động của bà làm giật mình, cất tiếng khóc theo.
"Mẹ ơi, mẹ sao vậy mẹ? Sao mẹ lại khóc?”, cô bé ôm rịt lấy tay mẹ, hai người nức nở ôm lấy nhau.
"Xin lỗi Mạc Nhi, tất cả là do mẹ vô dụng, không xin được đan Tục Mạch, chỉ có đan Tiếp Cốt mà thôi”, Ly Yên vừa khóc vừa giải thích.
Bà hận mình không thể chăm sóc tốt cho hai huynh muội, ngay cả một viên đan Tục Mạch mà cũng không xin về được.
Nếu không thể chữa trị kinh mạch đã đứt lìa, Vân Mạc về sau sẽ không thể tu hành nữa!
"Mẹ...!mẹ nói gì cơ? Không có đan Tục Mạch?”, sắc mặt Minh Nhi thoắt cái trắng bệch như tờ giấy, bởi cô bé hiểu ý nghĩa của câu nói ấy: không có đan Tục Mạch, Vân Mạc về sau chính là người tàn phế.
Hình ảnh mẹ và muội muội khóc mãi không ngừng làm Vân Mạc đau lòng quặn thắt, vội nói: “Mẹ và Minh Nhi đừng buồn, con đã có cách giải quyết kinh mạch rồi”.
Đối với một y sư có thể dạy dỗ ra Thần Đế mà nói, kinh mạch đứt lìa chỉ là chuyện bé cỏn con.
Ngược lại, Vân Mạc còn phải cảm ơn Vân Liệt đã để hắn gặp phải tình trạng này, vừa khéo có thể ngâm luyện thân thể.
Còn phương pháp như thế nào thì do Vân Mạc nghĩ ra, chỉ một mình hắn biết.
Trước tiên ngắt gân mạch thành nhiều đoạn rồi ngâm mình với một số loại dược vật, sử dụng chúng để nối liền kinh mạch, tạo nên nền tảng vững chắc cho thân thể.
Lạc Thiên vào những ngày đầu cũng nhờ vào phương pháp này mà luyện được cơ sở võ đạo kiên cố vô cùng, sau đó từng bước từng bước trở thành Thần Đế.
Vì vậy, cho dù Vân Liệt có không làm gì thì Vân Mạc cũng sẽ tự tìm cách làm gân mạch đứt đoạn.
"Ca ca đừng gạt muội! Kinh mạch của huynh bị đứt gãy nhiều như vậy, không có đan Tục Mạch thì làm sao nối liền được?”, Minh Nhi cho rằng Vân Mạc chỉ đang an ủi mình thì lại òa khóc.
Ly Yên cũng cho rằng đứa con trai hiểu chuyện của mình chỉ đang nói thế để trấn an, bèn đưa tay lên gạt nước mắt.
"Ông trời bất công! Mạc Nhi ngoan ngoãn của mẹ sao lại bị đày đọa đến thế?”, bà khóc lớn.
"Mẹ và Minh Nhi đừng khóc nữa.
Con không nói dối, thật sự có cách để chữa trị mà”, Vân Mạc nói với chất giọng chắc nịch nhất của mình.
Lời nói kiên định của hắn khiến Minh Nhi và Ly Yên đồng thời ngẩng lên.
Hắn dường như không nói dối thật, nhưng trong mắt họ vẫn đong đầy nước mắt.
"Con nói thật sao Mạc Nhi? Đừng nói vậy chỉ để an ủi mẹ và muội muội”, Ly Yên nhìn gương mặt tràn ngập tự tin của Vân Mạc mà cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Trông dáng vẻ này, dường như hắn đang nói thật.
"Mẹ cứ yên tâm, nếu không chắc chắn thì con còn bình thản như vậy làm gì?”, Vân Mạc nhoẻn cười, trông lại càng thêm tự tin, chỉ có như vậy mới khiến mẹ và Minh Nhi tin tưởng được.
Một người với tương lai xám xịt tuyệt đối không thể cười tươi rạng rỡ đến thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...