Y Tiên Thiểu

- Tôi thì cho rằng chúng ta là song doanh.

Đối mặt uy thế của Thang Tranh Hổ, Tùy Qua không thỏa hiệp:

- Tài sản Thang gia rất nhiều đều thuộc quốc gia, cho nên tôi không lấy được, cho nên tôi cần chính là thu nhập. Mặt khác Thang lão có thể uy hiếp tôi, thậm chí nhờ vào thế lực Thang gia ông có thể làm công ty của tôi phá sản, nhưng ông cũng nên biết chỉ cần tôi còn nắm giữ linh dược kia, bất kỳ địa phương nào trên thế giới này cũng đều kiếm được tiền. Thậm chí tôi có thể rất nhanh ở trong Hoa Hạ tìm được người hợp tác mới, đúng không? Mặt khác ông không ngại suy nghĩ một chút, đối với ông mà nói, tiền trọng yếu hay khỏe mạnh cùng sinh mạng quan trọng hơn?

Thang Tranh Hổ trầm mặc hồi lâu.

- Câu nói sau cùng của cậu thật có sức thuyết phục.

Thang Tranh Hổ nói:

- Người thanh niên, tôi hợp tác với cậu.

- Như vậy hoan nghênh ngài trở thành hội viên vinh dự của công ty chúng tôi.

Tùy Qua nói:

- Thủ tục cụ thể tiếp theo sẽ do người của tôi xử lý với Thang Vân Long tiên sinh. Như vậy, Thang lão tiên sinh, tôi xin cáo từ.

Sau khi nói xong, Tùy Qua rời khỏi văn phòng.

Tùy Qua vừa rời đi, Thang Vân Bằng đã tiến vào phòng, nhìn ông nội hỏi:

- Ông nội, sao ông lại gặp mặt tiểu tử Tùy Qua?

- Quyết định của ông cần cháu nghi ngờ sao?

Thang Tranh Hổ thản nhiên hỏi ngược lại, thật có uy nghiêm.


- Vì sao anh không hỏi, ông nội thoạt nhìn lại thần thái sáng láng như thế đây?

Thang Vân Long chợt hỏi lại.

Thật hiển nhiên, Thang Vân Long đã bắt đầu đối nghịch với vị đại ca mình từng sùng bái.

Nghe Thang Vân Long nói, Thang Vân Bằng nhất thời nhận thấy được Thang Tranh Hổ đích xác đã có uy nghiêm hơn trước kia, trong mắt còn lóe ánh sáng. Nhưng Thang Vân Bằng chỉ quan tâm chuyện Dương Sâm phó thác, tiếp tục nói:

- Cháu không dám nghi ngờ quyết định của ông nội, nhưng tiểu tử Tùy Qua bắn tổn thương Vân Long, còn đi lại thật gần với Đường gia…

- Ca, chuyện Tùy Qua bắn tôi, tôi không để ý.

Thang Vân Long nói:

- Bởi vì hắn đã chữa trị cho tôi. Huống chi lúc trước anh còn bắn người ta hai phát súng đâu, còn nói thanh toán xong với người ta, khiến cho tôi thiếu chút nữa thành tàn phế. Bỏ đi, chuyện này cũng không cần nói ra, Đường gia cũng không có gì không tốt. Ít nhất tôi cảm thấy được so sánh với việc hợp tác cùng Dương Sâm chẳng khác gì là bảo hổ lột da, vậy Đường gia cũng tốt hơn nhiều lắm.

- Tại sao em luôn nói xen vào!

Thang Vân Bằng quát Thang Vân Long:

- Vài ngày không thấy, tính tình của em lớn ah!

- Bởi vì tôi không còn choáng váng như trước kia, luôn cho rằng anh của tôi luôn suy nghĩ cho tôi!

- Em…

Thang Vân Bằng tức giận thiếu chút nữa động thủ.

- Đủ rồi!

Thang Tranh Hổ nói:

- Vân Bằng, lần này Vân Long làm tốt hơn cháu đó. Tiểu tử Dương Sâm kia, quả thật giống lão hồ ly Dương Thiên Ngưỡng khi còn trẻ như đúc. Lão hồ ly Dương Thiên Ngưỡng lăn lộn chính đàn nhiều năm, đùa đều là âm mưu quỷ kế, chuyên tính kế người. Vân Long nói rất đúng, hợp tác với tiểu tử Dương Sâm thật sự là bảo hổ lột da. Nếu như có thể lựa chọn, ông sẽ làm tốt quan hệ với Đường gia. Dù ông là lão đối thủ với Đường Thế Uyên, nhưng đồng dạng cũng là bạn cũ. Được rồi, ông phải đi họp.

Nói xong Thang Tranh Hổ ra khỏi văn phòng, đi về hướng phòng họp.

Đi tới cửa phòng hội nghị, hắn gặp được vài vị đại lão quân bộ khác.

Mấy người kia nhìn thấy Thang Tranh Hổ, tựa hồ cảm nhận được biến hóa trên người hắn, một người cười nói:

- Lão Thang, hôm nay nhìn ông mặt mày hồng hào, thần thái sáng láng, có phải có chuyện tốt gì hay không?

- Mẹ nó! Nhất định là lão gia hỏa này đến mùa xuân thứ hai.

Một người khác trêu ghẹo.

- Không phải mới bao nuôi tiểu tình nhân nào đi? Lão tử phải đến Ban kỷ luật thanh tra cử báo ông.

Thang Tranh Hổ cười cười, trong lòng lại phi thường đắc ý.

Trước đó bởi vì Tùy Qua công phu sư tử ngoạm làm cho hắn có chút khó chịu, nhưng giờ khắc này thấy mấy lão gia hỏa kia hâm mộ, hắn lại bình thường trở lại. Xem ra tiểu tử Tùy Qua nhìn thật thấu đáo, đối với những lão gia hỏa này mà nói, chân chính để ý không phải tiền tài, mà là thanh xuân cùng sinh mạng sắp đi xa.


- Lão Thang, hôm nay tinh thần ông không tệ ah.

Lúc này Đường Thế Uyên xuất hiện, cười bắt chuyện với Thang Tranh Hổ.

- Như nhau thôi.

Thang Tranh Hổ mỉm cười đáp lại, một câu hai ý nghĩa.

Có hai vị đại lão quan trọng trong quân bộ ủng hộ, kết quả đấu thầu hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tùy Qua.

Ba loại thuốc cao da chó đều đi vào danh sách thu mua của quân đội, không chút ngoài ý muốn.

Mà dược vật Dương Sâm dùng tham dự hoàn toàn bị diệt!

Thật hiển nhiên, lần này các đại lão quân đội không có ai mua trướng của Dương gia.

Ngược lại có một việc ý vị sâu xa, “Đoạn hầu cấp cứu tán” của Thiếu Lâm Tự đã vào danh sách thu mua, có lẽ chuyên dùng ứng phó cổ họng bị thương. Nhưng Tùy Qua càng muốn tin tưởng đây là do quan hệ giữa Thiếu Lâm Tự cùng quân đội luôn tốt đẹp mà có, đúng như lời nói của Đường Vũ Khê, một ít cao thủ của Thiếu Lâm Tự từng đảm nhiệm chức giáo quan hoặc quan quân trong quân đội.

Sau khi lấy được kết quả cạnh tiêu, Tùy Qua cử hành tiệc chúc mừng trong khách sạn.

Hơn nữa còn là gần tết âm lịch, cho nên thành viên tham dự đều nhận được bao lì xì đỏ thẫm.

Bên Đường gia, Tùy Qua mời Đường Vân cùng Đường Vũ Khê đến tham dự.

Nhưng làm cho Tùy Qua thật không ngờ chính là Thang Vân Long không mời mà tự đến. Kỳ thật giữa Thang Vân Long cùng Tùy Qua với Đường Vân vẫn còn có chút ngăn cách, nhưng bởi vì hiện tại Thang Tranh Hổ lão gia tử cần làm tốt quan hệ với Đường gia, cho nên Thang Vân Long chỉ có thể tự mình đến. Mặt khác, làm cho Thang Vân Long cảm thấy an ủi chính là trải qua chuyện này, ông nội đã bắt đầu có vẻ xem trọng hắn, đối với hắn mà nói đây là một chuyện tốt.

Nhóm người Nhãn Kính chơi thật vui vẻ, sau khi uống rượu còn dẫn vài cô gái đi ca hát.

Theo sau Đường Vân cũng mượn cớ cáo từ.

Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê quay về phòng.

- Rốt cục thanh tĩnh.

Đường Vũ Khê cởi giày cao gót, cuộn trên sô pha.


- Sao vậy, em không thích tụ họp?

Tùy Qua hỏi:

- Sớm biết như vậy anh sẽ không gọi em tới.

- Nếu anh giống em, từ nhỏ đã bị mang đi dự các loại lễ hội tụ họp, trải qua nhiều lần trang điểm tỉ mỉ, anh sẽ rất khó yêu thích những loại tiệc tùng như thế.

Đường Vũ Khê nói:

- Nhưng chúc mừng cho anh em vẫn thật cao hứng. Bởi vì đây là sự nghiệp chung của chúng ta!

- Phải đó, lần này lấy được danh ngạch thu mua của quân đội, tư lịch của chúng ta càng mạnh.

Tùy Qua cười nói:

- Em nhìn xem, rất nhanh em sẽ trở thành tiểu phú bà tiền tỷ.

- Anh cho rằng em để ý thứ này sao?

- Em đang chiếu cố anh thôi.

Tùy Qua vô sỉ cười nói.

- Tùy Qua, cảm ơn anh.

Đường Vũ Khê chân thành nói:

- Cảm ơn anh cứu ông nội, giải quyết khẩn cấp của Đường gia. Hôm nay em nhận được điện thoại của cha mẹ, họ đều vô cùng cao hứng. Trong khoảng thời gian này Đường gia thật sự căng thẳng, may mắn đều trôi qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui