Cho nên, phàm là pháp bảo tồn tại, tất nhiên đều là từ viễn cổ lưu truyền.
Tống Thiên Húc thấy Tùy Qua chăm chú nhìn vào đỉnh Tam Thánh Phong, nói:
- Đây là bảo bối tổ tiên chúng tôi để lại. Nghe nói năm đó tổ tiên dùng đại pháp lực chặt đứt ba ngọn núi, sau đó dùng thủ đoạn luyện khí ngưng luyện mà thành. Đáng tiếc, sau này, không có ai có thể thúc dục vật này.
Mặc dù sau khi tiến vào Tiên Thiên kỳ, là có thể thúc dục pháp bảo, nhưng cái gọi là pháp bảo chẳng qua là “Pháp khí” cấp thấp mà thôi, muốn thúc dục pháp bảo chân chính, nguyên khí tiêu hao thật sự quá khổng lồ, ít nhất cũng phải từ Trúc Cơ kỳ mới có thể miễn cưỡng thúc dục.
- Vậy để ở đây, đích xác có chút lãng phí.
Tùy Qua bình thản nói.
Sắc mặt Tống Thiên Húc nhất thời biến đổi, còn tưởng Tùy Qua nói như vậy là muốn lấy pháp bảo này đi.
Phải biết rằng, mặc dù bản thân không cách nào thúc dục, nhưng theo Tống Thiên Húc, Tam Thánh Phong vẫn là “gia bảo truyền lại”, nếu phải đưa nó cho người khác, thật sụ có chút khó có thể tiếp nhận.
Nhưng hiện nay an nguy của Tống gia đang nằm trong tay Tùy Qua, Tống Thiên Húc lại không dám đắc tội với Tùy Qua.
Cho nên, Tống Thiên Húc lúng túng đứng một bên, không biết nói tiếp như thế nào.
Nhưng, Tùy Qua lại biểu hiện không quá hứng thú với vật này, nói:
- Chúng ta đi xem phương thuốc của các ngươi đi.
Thật ra, Tùy Qua đồng học vốn cũng không có đạo đức tốt như vậy. Chẳng qua, tu vi của hắn còn chưa tới Tiên Thiên kỳ, cầm pháp bảo này cũng không cách nào thúc dục. Huống chi, Thần Nông tiên thảo bí quyết chú trọng vào cỏ cây mà đắc đạo, cho dù là pháp bảo, cũng cần pháp bảo thuộc tính “mộc”, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, cho nên vật này đối với Tùy Qua mà nói chính là “Vô duyên”.
Nếu là vật vô duyên, Tùy Qua cũng không có ý định lấy.
- Đứng lại!
Tùy Qua đang muốn cất bước về phía gian phòng tàng thư Tống gia, đột nhiên nghe thấy có người quát bảo dừng lại.
Một đạo nhân ảnh bay vút tới, chắn phía trước Tùy Qua.
Người này mặc một bộ áo đơn màu trắng, râu bạc trắng bồng bềnh, có chút cảm giác tiên phong đạo cốt.
- Bát gia...
Tống Lập Hào kinh hô, không ngờ Bát gia đang bế quan lại có thể xuất quan trước thời hạn.
Tống Thiên Húc cũng gọi một tiếng
- Bát thúc.
Tùy Qua rõ ràng cảm giác được, khí tức của vị lão giả này lợi hại hơn Tống Thiên Húc, thậm chí còn cao Thẩm Thái Sùng mấy phần, xem ra ít nhất cũng là tu vi Tiên Thiên trung kỳ.
Tùy Qua cười ha hả, nói với lão giả này:
- Lão tiên sinh có ý gì?
- Địa Tàng thư, chỉ cho phép đệ tử Tống gia xem sách!
Lão giả không khách khí nói.
Lão giả này, chính là Bát gia của Tống Lập Hào Tống Văn Hiên. Mặc dù tên rất văn nhã, nhưng khí tiết cương liệt, cũng chính vì nguyên nhân này, hắn luôn cố gắng giỏi hơn, tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ.
Phải biết rằng, từ Tiên Thiên sơ kỳ đến trung kỳ, tuyệt đối không phải một việc đơn giản.
Thẩm Thái Sùng tu hành nhiều năm, cũng là mượn Hỏa Linh chi trong Ngũ Hành bổ thiên chi của Tùy Qua mới có thể tấn chức.
- A? Vậy sao?
Tùy Qua đưa mắt nhìn Tống Thiên Húc, vẻ mặt lộ ra vẻ không vui.
Tống Thiên Húc vội vàng nói với Tống Văn Hiên:
- Bát thúc, ngài mới vừa xuất quan, không biết tình huống...
- Tình huống nào?
Tống Văn Hiên hừ lạnh nói:
- Ta vừa xuất quan, chỉ nghe thấy ngươi lại đưa sản nghiệp Tống gia cho người khác. Như vậy còn chưa đủ, lại còn dẫn người ngoài tới đây, hai cha con các ngươi, chẳng lẽ muốn vứt bỏ hết sản nghiệp Tống gia!
- Bát thúc, cháu nắm giữ Tống gia nhiều năm, sao lại làm ra việc không khôn ngoan. Theo tình huống trước mắt, thật sự là bất đắc dĩ, bởi vì chúng ta trở mặt với “phường hội”, nếu còn tiếp tục mất đi sự bao che của Tùy tiên sinh, Tống gia nguy trong sớm tối!
- Cái gì, anh…anh lại dám trở mặt với “phường hội”, hai cha con các người thật sự là điên rồi! Chán sống!
Tống Văn Hiên kinh hãi.
- Là “phường hội” muốn hi sinh chúng ta, đây là chuyện không còn cách nào.
Tống Thiên Húc thở dài:
- Cho nên bát thúc ngàn vạn lần đừng tiếp tục đắc tội Tùy tiên sinh nữa.
Hai mắt Tống Văn Hiên chợt lóe tinh quang, rơi lên người Tùy Qua:
- Hắn hà đức hà năng, có tu vi gì có thể bao che Tống gia chúng ta?
Vốn Tống Văn Hiên muốn nói Tùy Qua chỉ là “một con kiến” mà thôi, căn bản vô lực bảo hộ Tống gia, nhưng thấy Tống Thiên Húc kiêng kỵ Tùy Qua, lại nịnh nọt, Tống Văn Hiên nói chuyện có vẻ khách khí hơn một chút.
Tùy Qua nghe xong lời này của Tống Văn Hiên, đã biết lão đầu tử kia đang hoài nghi thực lực của hắn. Nếu không thi triển chút thủ đoạn uy hiếp, mặc cho Tống Thiên Húc giải thích thế nào chỉ sợ cũng chẳng thấm vào đâu. Loại cao thủ tiên thiên kỳ này, đều lấy thực lực vi tôn, nếu dễ dàng thay đổi ý niệm trong đầu, làm sao có thể tu luyện đến tiên thiên cảnh giới!
- Được!
Tùy Qua đột nhiên cười ha hả:
- Tống lão tiên sinh, ông muốn xem tôi có tài đức gì, vậy xem kỹ đi…
Dứt lời, Tùy Qua đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện ở cạnh giả sơn, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của Tống Thiên Húc, Tống Lập Hào thậm chí là Tống Văn Hiên, đem giả sơn nhẹ nhàng nhấc lên, hơn nữa mượn dùng linh lực của mầm móng Niếp Không Thảo, trực tiếp bay lên giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, dùng khẩu khí cuồng vọng nói:
- Tống lão tiên sinh, tiếp chiêu đi!
- Tùy tiên sinh, đừng!
Tống Thiên Húc thấy thế, đột nhiên nhận ra thằng nhãi này muốn làm gì.
Nhưng Tùy Qua đồng học đã có ý định lập uy, huống chi mất nhiều sức lực mới nhấc giả sơn lên không trung, sao có thể bỏ qua như vậy. Thanh âm Tống Thiên Húc còn chưa dứt, Tùy Qua đã ném giả sơn hung hăng tạp xuống đỉnh đầu Tống Văn Hiên.
Vù vù!
Gió phát ra tiếng nổ vang.
Uy thế kinh người.
Thật ra đây cũng không phải giả sơn, mà là tổ tiên Tống gia dùng ba tòa núi cao luyện hóa mà thành, nếu có đủ nguyên khí thúc giục, thậm chí có thể diễn hóa thành ba ngọn núi lớn, nếu đập xuống dưới, ngọc đá cùng vỡ!
Tuy rằng Tùy Qua chưa thể dùng nguyên khí thúc giục pháp bảo này, nhưng bản thể của ngọn núi đã có sức nặng tới ba mươi vạn cân, Tùy Qua từ trên cao ném xuống, lực đạo kinh người!
Biến cố như thế làm Tống Văn Hiên cực kỳ hoảng sợ.
Tam thánh phong sức nặng vô cùng, cho dù Tống Văn Hiên cũng không thể di chuyển nửa phần, không thể tưởng được Tùy Qua có thể cử lên giữa không trung, còn dùng làm vũ khí hung hăng đập tới hắn.
Sau thoáng kinh ngạc, Tống Văn Hiên liền chứng kiến ngọn núi từ đỉnh đầu rơi xuống, mang theo uy thế thái sơn áp đỉnh.
Sưu! Sưu! Sưu!
Cơ hồ là phản ứng bản năng, Tống Văn Hiên lập tức phát ra mấy đạo tiên thiên chân khí chém tới ngọn núi trên đỉnh đầu.
Tiên thiên kiếm khí tước kim đoạn ngọc, lần trước Tống Thiên Húc đã dùng thủ đoạn này phá giải lực lượng công kích của Tùy Qua.
Nhưng lần này vô dụng, bởi vì chất liệu của tam thánh phong cũng không phải núi đá bình thường!
Đang! Đang! Đang! Đang!
Tiên thiên chân khí oanh lên ngọn núi, ánh lửa văng khắp nơi, nhưng hoàn toàn vô dụng, không lưu lại chút dấu vết, càng không nói có thể đem nó bổ ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...