Để cho nam nhân khác đi theo Thẩm Quân Lăng gặp gia trưởng, loại chuyện này Tùy Qua đương nhiên không thể đáp ứng.
Mười mấy phút sau, Thẩm Quân Lăng đã lái xe đến cửa trụ sở đào tạo thực vật.
Tùy Qua tiến vào bên trong xe, vừa nhìn, trợn tròn mắt:
Đây là Thẩm Quân Lăng sao?
Mái tóc như thác nước của nàng được búi lên cao, phía trên cắm một cái trâm cài đầu, chỉ để lại vài sợi tóc, bay tự do tán loạn. Nàng mặc áo lông màu đen, phía trên có thêu một con màu mèo trắng, trên cổ quàng một chiếc khăn màu trắng, cộng thêm một đôi giày bó. Trên chỗ ngồi phía sau còn có một chiếc túi đeo chéo, hoàn toàn là phong cách của sinh viên đại học.
Tùy Qua nhìn chằm chằm vào con mèo phía trên áo lông của Thẩm Quân Lăng, cảm giác rất có hứng thú, thậm chí rất muốn cười.
- Không cho phép!
Thẩm Quân Lăng uy hiếp Tùy Qua.
- Ta không cười nữa.
Tùy Qua liền nghiêm mặt, đến mức thật sự khó chịu.
Sau đó, cũng là Thẩm Quân Lăng tự nở nụ cười.
- Trang phục hôm nay của tôi thế nào?
Thẩm Quân Lăng hỏi Tùy Qua.
- Rất đẹp.
Tùy Qua nói, vẫn ngó chừng con mèo trên áo nàng:
- Con mèo còn đẹp hơn!
- Tại sao?
- Bởi vì nó có thể ở trên ngực của tỷ.
Tùy Qua hâm mộ nói.
- Háo sắc.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Ở trước mặt người nhà của tôi, nếu cậu có bản lãnh nói như vậy, tôi bội phục cậu.
- Không phải là không dám, mà là tôi không làm.
Tùy Qua nói:
- Tôi cũng sẽ không dại dột cố ý lưu lại ấn tượng xấu cho người nhà tỷ. Nhưng tôi thật sự có chút ngạc nhiên, tỷ về nhà tại sao lại ăn mặc như vậy.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Đám bồ nhí trong trường chúng ta, không phải thích ảo tưởng những nữ nhân quyến rũ thành thục, tài trí, giàu có sao? Cho nên, trong trường học tỷ tỷ ta vẫn duy trì loại phong tình kinh điển đó. Nhưng muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt những đại thúc, các gia gia trong nhà, cũng chỉ có thể giả trang như vậy thôi.
- Thì ra là như vậy.
Tùy Qua chợt nói.
- Đúng rồi, cậu thay bộ quần áo phía sau đi.
Thẩm Quân Lăng nói với Tùy Qua.
- Tại sao? Bộ quần áo thể thao của tôi không tốt sao?
Tùy Qua nói:
- Không phải nói phải lưu lại ấn tượng tốt cho người nhà tỷ sao?
- Cậu mặc quần áo thể thao, đây không phải muốn nói rõ, tỷ tỷ ta đang yêu phi công hay sao?
Thẩm Quân Lăng nói:
- Đừng nói nhảm nữa, mau đi thay đi.
- Nếu thay y phục, chí ít cũng phải dừng xe bên đường, để tôi vào rừng thay.
Tùy Qua nói.
- Cút ra phía sau mà thay!
Thẩm Quân Lăng hùng hổ nói:
- Tỷ tỷ không rình coi cậu đâu!
Nếu con gái người ta đã nói như vậy rồi, Tùy Qua đương nhiên cũng không nên quá nhăn nhó, không thể làm gì khác hơn là ra chỗ ghế ngồi phía sau, nhanh chóng thay quần áo.
Thẩm Quân Lăng mua cho Tùy Qua một bộ quần áo bình thường màu đen, Tùy Qua cũng không biết nhãn hiệu gì, nhưng mặc vào cảm giác rất vừa người, hơn nữa đích xác đẹp nhiều bộ quần áo thể thao của Tùy Qua.
- Ta nói Thẩm tỷ tỷ, tỷ mua quần áo cho tôi có phải muốn lấy lòng không? Bởi vì cái gọi là vô sự mà ân cần, không phải cưỡng gian thì là đạo chích. Tôi đương nhiên ước gì bị tỷ gian rồi, nhưng rất hiển nhiên chuyện không phải như vậy, phiền toái tỷ tiết lộ chút nội tình, được không?
Tùy Qua nói.
- Nội tình.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Ông nội của ta xuất quan, hôm nay là sinh nhật hắn. Cho nên, người trong nhà tổ chức chúc thọ cho ông. Vì để tránh có một số người muốn giới thiệu đối tượng cho tôi..., cho nên tôi quyết định đưa cậu về trước, để cho những người đó hết hy vọng.
Thẩm Quân Lăng nói.
- Bia đỡ đạn?
- Rất hiển nhiên.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Nếu như cậu không đồng ý, tôi có thể đổi người. Bất kể cậu có tin hay không, chỉ cần tôi vừa mở miệng, có ít nhất trên trăm công tử ca nguyện ý làm chuyện này.
- Tôi tin.
Tùy Qua nói:
- Vậy tỷ nhất định phải nói xem, tôi nên làm như thế nào?
- Chính là làm bạn trai chuẩn của tôi. Hiểu chưa?
Thẩm Quân Lăng nói.
- Cái gì là bạn trai chuẩn?
Tùy Qua nói:
- Tôi quan tâm nhất đãi ngộ của bạn trai chuẩn là cái gì.
- Chỉ có thể dắt tay.
Thẩm Quân Lăng nói.
Vừa nói xong, Tùy Qua đồng học liền hành động, lập tức nắm bàn tay da trắng nõn nà của Thẩm Quân Lăng trong lòng bàn tay.
Thẩm Quân Lăng vốn muốn rút ra, nhưng Thiên Biến Tróc Trùng Thủ của Tùy Qua thật sự quá tinh diệu, thoáng chốc không rút ra được.
Tùy Qua từng nắm bàn tay của Đường Vũ Khê, bàn tay nhỏ bé của nàng non mềm, trắng mịn, giống như gốm sứ; còn bàn tay của Thẩm Quân Lăng, mềm mại không xương, làm cho người ta có loại vọng động muốn đưa lên mặt.
Nữ nhân xinh đẹp, quả nhiên là kiệt tác của ông trời, mỗi người có phong thái, phong vị khác nhau.
Đương nhiên cũng may có như vậy, nếu không cuộc sống nhàm chán đến mức nào.
Hơn một giờ sau, Thẩm Quân Lăng lái xe dừng trước một ngọn núi nhỏ thanh tú.
Dưới chân núi, có một trang viên kiểu Trung Quốc, dựa vào núi, yên lặng thú tao nhã, làm cho người ta cảm thấy chủ nhân nơi đây nhất định không bình thường.
Phong cảnh như vẽ, đại khái chính là ý tứ này.
Gần cửa trang viên không nhìn thấy một chiếc xe nào, cho nên cả trang viên mới có một loại cảm giác vô cùng tự nhiên, thiên địa hài hòa làm một thể.
Sau đó, Tùy Qua mới biết được, thì ra tất cả xe đều đậu ở bãi đậu xe dưới đất.
Bên trong bãi đậu xe dưới đất đều là xe xa xỉ đắt tiền, không dưới mấy chục chiếc, xem ra Thẩm Quân Lăng nói không sai, Thẩm gia đích xác là thế gia.
Thẩm Quân Lăng, đúng là tiểu phú bà ngàn cân của đại hộ nhà người ta.
Trong trang viên bất luận là kiến trúc, hay là đồ đạc đều dựa theo phong cách cổ đại, nhìn bên trong không thấy bất kỳ thiết bị điện nào.
Khi Thẩm Quân Lăng dẫn theo Tùy Qua xuất hiện ở phòng khách, nhất thời đưa tới không ít sự chú ý của mọi người.
Nhất là đám cô dì của Thẩm Quân Lăng càng không ngừng đưa mắt nhìn về phía Tùy Qua, không biết là đang tự Tùy Qua chấm điểm, hay để làm chi, tóm lại khiến Tùy Qua thầm sợ hãi.
- Tôi dẫn cậu đi gặp ông nội của tôi trước.
Thẩm Quân Lăng nói.
Gia tộc có quy củ của gia tộc, cho nên việc đầu tiên Thẩm Quân Lăng phải làm khi trở về, chính là đến bái kiến gia gia của nàng -- chính là người cầm lái Thẩm gia.
Tùy Qua đi theo Thẩm Quân Lăng rẽ ngoặt mấy vòng, cuối cùng đến trước một tòa tiểu viện thanh nhã.
- Tiểu thư, cô đã về?
Ở cửa tiểu viện, một tráng hán cung kính hỏi. Tùy Qua vừa nhìn, trong lòng nhất thời nghiêm nghị: tráng hán này là một hảo thủ Luyện Khí hậu kỳ. Dĩ nhiên, bởi vì có Tiên Thiên cường giả, võ giả Luyện Khí hậu kỳ đúng là chỉ có thể xem là hảo thủ, chứ không thể coi là cao thủ.
- Thiết thúc, gia gia đâu rồi?
Thẩm Quân Lăng hỏi, trong giọng nói mang theo tư thái tiểu nữ nhi, xem ra rất quen thuộc với tráng hán này.
- Lão gia đang ở hậu viện, mới vừa rồi còn nhắc đến tiểu thư.
Tráng hán đáp.
- Vậy cháu đi tìm ông. Thôi Thôi, đi thôi.
Thẩm Quân Lăng nói xong, dẫn Tùy Qua đi vào bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...