Vị thư ký vốn định đi lấy rượu, nhưng vừa nghe lời này, nhất thời phát hiện có cái gì không đúng, vội vươn tay bấm vào nút báo động bên cạnh.
Xoẹt !
Thân hình Thẩm Quân Lăng chợt động, nhanh như quỷ mị xuất hiện sau lưng cô thư ký, vươn đầu ngón tay điểm vào sau tai nàng một cái, nhất thời cô thư ký này bất tỉnh ngã trên mặt đất.
Lâm Thập vừa thấy Thẩm Quân Lăng có công phu như thế, nhất thời trong lòng giật mình, thầm nghĩ quả nhiên trên đầu chữ sắc có cây đao.
Nữ nhân này, đúng là hoa hồng có gai!
Hộ vệ của Lâm Thập ở bên ngoài, nhưng hắn biết căn bản không có thời gian bấm nút báo động. Huống chi, chỉ dựa vào hộ vệ của hắn, cũng chưa hẳn là đối thủ của nữ nhân kinh khủng này.
Có lẽ, biện pháp duy nhất, chính là nói tiền!
Lâm Thập luôn cho rằng, tiền có thể giải quyết được mọi chuyện. Có tiền, có thể làm cho quan viên làm chó giữ nhà cho ngươi. Có tiền, cũng có thể khiến người khác dọn sạch những cái gai trong mắt ngươi. Có tiền, nữ nhân, danh lợi thậm chí cừu hận, cũng có thể giải quyết .
- Tiểu thư, không cần biến cục diện thành khẩn trương như vậy?
Lâm Thập trấn định nói:
- Thiếu nợ thì trả tiền. Chẳng lẽ, cô cho rằng Lâm Thập tôi không có tiền trả cho cô sao? Huống chi, giải quyết xong chuyện này, chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu.
- Thiếu nợ thì trả tiền, nhưng món nợ của nam nhân ta, ngươi trả không được.
Thẩm Quân Lăng cười lạnh nói:
- Nghe nói ngươi kêu người của "thích khách" đi đối phó hắn, muốn lấy tính mạng của hắn, món nợ này không tiện trả lại!
Lâm Thập cả kinh, lúc này mới cảm giác được tình huống có gì không đúng.
Sau đó, Lâm Thập nhìn về phía Tùy Qua, nhất thời kinh hãi.
Quả nhiên là t*ng trùng lên óc rồi, không ngờ tên tiểu tử ghê tởm Tùy Qua đứng trước mặt hắn, mà hắn vẫn không nhận ra!
Trong lòng Lâm Thập nhất thời vô cùng hối hận, hắn không ngờ, người của thích khách lại thất bại. Tiểu tử đáng chết này lại còn sống sờ sờ đứng ở đây, hơn nữa còn dẫn theo một nữ nhân khiến Lâm Thập cũng muốn ghen tỵ!
- Các ngươi muốn thế nào?
Lâm Thập cười lạnh nói, đưa tay sờ soạng ngăn kéo phía dưới.
Trong ngăn kéo, có một khẩu súng lục.
Ầm!
Tay Lâm Thập còn chưa mò tới súng, Tùy Qua đã vỗ một chưởng vào bàn làm việc trước mặt hắn, bàn làm việc của Lâm Thập nhất thời biến thành một đống gỗ vụn.
Khẩu súng kia rơi vào tay Tùy Qua, Tùy Qua nhẹ nhàng "bóp một cái", nhất thời biến nó thành sắt vụn.
Lâm Thập thật sự rét lạnh.
Công phu của tiểu tử này quá lợi hại! Khốn khiếp, công phu lợi hại như thế, ngươi còn làm trung y làm gì!
Nhưng việc đã đến nước này, Lâm Thập cũng không thể tránh được, lúc này hắn chẳng qua là một con cá nằm sẵn trên thớt, để mặc người ta chém giết.
- Ngươi. . . Ngươi rút cuộc muốn làm gì?
Lâm Thập rốt cục cảm thấy tử vong đang uy hiếp mình.
Bởi vì lúc này, Tùy Qua muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay!
- Em yêu, em nói phải làm sao bây giờ?
Tùy Qua nói với Thẩm Quân Lăng:
- Không phải em nói, em muốn ra tay sao?
Thẩm Quân Lăng liếc nhìn Tùy Qua, nhưng cũng không trách hắn lưỡi nhọn, nói với Lâm Thập:
- Nữ nhân như ta, không thích tràng diện máu tanh, càng không thích chém giết. Cho nên, hôm nay xem như ngươi may mắn, ta không giết ngươi! Nhưng...
Giọng nói của Thẩm Quân Lăng lại chuyển:
- Vốn nam nhân của ta đã chữa khỏi thân thể cho ngươi, ngươi cũng trả tiền khám bệnh, song phương xem như thanh toán xong. Nhưng ngươi lại kêu sát thủ lấy mạng nam nhân của ta, khoản nợ này tính toán thế nào đây. Như vậy đi, nếu ngươi đã đổi ý, muốn cầm lại tiền, như vậy chúng ta cũng trả lại, lấy y thuật của hắn về.
- Y thuật làm sao lấy về?
Tùy Qua không hiểu nói.
- Đương nhiên là để thân thể của hắn khôi phục nguyên trạng.
Thẩm Quân Lăng thản nhiên nói:
- Ngươi có lẽ còn nhớ thân thể của hắn bị gãy những chỗ nào?
Lâm Thập vừa nghe, trái tim đập thình thịch: nữ nhân này muốn đánh hắn tàn phế!
- Ý kiến hay!
Tùy Qua nói:
- Ta vẫn nhớ, đốt thứ nhất, thứ ba xương cổ, đốt thứ tư, thứ sáu xương cột sống. . . Còn có xương bả vai bên vai trái. . .
Tùy Qua nắm rõ thương thế của Lâm Thập như lòng bàn tay, khi Tùy Qua đang nói, Thẩm Quân Lăng đã động thủ. Thủ pháp của nàng rất nhanh rất thành thạo, không hổ là người tu hành luyện khí trung kỳ, những nơi đầu ngón tay nàng đi qua, xương cốt của Lâm Thập đều bị bóp nát. Nhưng bởi vì huyệt câm của Lâm Thập đã bị khống chế, mặc dù hắn đau đến không muốn sống, nhưng lại không cách nào hét to lên.
Khi Tùy Qua nói xong, Thẩm Quân Lăng cũng đã xong việc.
Còn Lâm Thập, nằm trên ghế lão bản, thiếu chút nữa trực tiếp đau chết đi. Nhưng trong ánh mắt của hắn, chỉ có thống khổ và oán độc.
Sau đó, Thẩm Quân Lăng đột nhiên nói:
- Hình như ta bóp nát thêm một khối xương của hắn!
Lâm Thập bị hành hạ đau đớn đến muốn chết, nghe thấy lời này, thiếu chút nữa trực tiếp ngất đi.
Tùy Qua lại nói:
- Không ngại, tôi giúp hắn trị lành cục xương này là được.
Nói xong lời này, Tùy Qua đồng học thật sự rất chân thành chữa khỏi chỗ xương đó cho Lâm Thập, sau đó nói với Thẩm Quân Lăng:
- Mặc dù hắn không trọng chữ tín, nhưng chúng ta vẫn coi trọng chữ tín.
- Ai, thật là đáng thương.
Thẩm Quân Lăng ở một bên nói mát:
- Một đại phú ông tỉ vạn, lúc này mới chừng năm mươi tuổi, vốn đang có cuộc sống sung sướng, ai ngờ, đại khái chỉ có thể sống cả đời trên giường.
- Đúng vậy.
Tùy Qua cũng nói:
- Đích xác là đáng thương. Nhưng, vốn hắn đã khỏi. Ai ngờ, hắn lại quá tham tiền như vậy, muốn đòi lại tiền khám bệnh.
Thẩm Quân Lăng lại nói:
- Nhìn kỹ, hiện tại hắn chính là một lão đầu tử tàn phế, thật đáng thương.
- Đáng thương cũng biết làm thế nào.
Tùy Qua nói, hai người một xướng một họa:
- Đây đều là kết cục hắn tự tìm lấy. Tỷ nói xem, vốn thân thể của hắn đã hồi phục, còn có một nửa tư sản có thể tiếp tục sống tốt, kết quả chính hắn vứt bỏ cuộc sống tốt đẹp đó, lựa chọn những ngày sống không chết này, ta có cách nào. Lòng ta vốn sáng như nhật nguyệt, không biết làm sao nhật nguyệt lại chiếu xuống cống rãnh. Không có cách nào, đi thôi.
- Cứ như vậy đi sao?
Thẩm Quân Lăng hỏi.
- Vậy còn có cách nào?
Tùy Qua nói:
- Đối cho Lâm lão bản mà nói, tiền còn quan trọng hơn sức khỏe. Nhưng nếu Lâm lão bản chịu lấy một nửa tư sản còn lại làm tiền khám bệnh..., bản thân ta cũng vui lòng chữa trị một lần nữa cho hắn.
Nghe lời này, Lâm Thập thật sự vừa tức vừa hối hận. Nghĩ đến lúc trước mặc dù mất đi một nửa tư sản, nhưng sau khi khỏi hẳn, đích xác là sung sướng mấy ngày, còn có thể chơi nữ nhân, còn có thể leo núi, còn có thể sống phóng túng. Nhưng hiện tại, hai bàn tay trắng rồi, cho dù có thể giết chết Tùy Qua, thì có thể làm gì, hắn vẫn chỉ có thể nằm trên giường chờ chết! Tại sao phải như vậy!
Nghĩ tới đây, Lâm Thập vô cùng phiền muộn, đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết.
- Nhìn đi, Lâm lão bản giận đến mức hộc máu cũng không chịu ói tiền, vậy thì không có cách nào rồi. Đi thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...