Cửu diệp huyền châm tùng! Thật sự là Cửu diệp huyền châm tùng!
Tùy Qua thầm sợ hãi kêu lên , vì vậy một phần nước trà vẩy vào y phục của hắn.
Hứa Hành Sơn thấy Tùy Qua rất có hứng thú với món tiêu bản lá thông đó, liền hỏi:
- Tiểu Tùy, cậu thích tiêu bản đó sao? Nếu thích cứ nói, tôi sẽ tặng cậu.
- Không được, món tiêu bản này quá đáng giá! Tôi vẫn phải mua.
Tùy Qua không đành lòng chiếm chỗ tốt của Hứa Hành Sơn.
Nhưng, với thân gia hiện giờ của hắn, sợ rằng dốc hết gia sản cũng không mua được chín cái lá thông này.
Cửu diệp huyền châm tùng, là một loại linh thảo thượng phẩm. Khi mới ra đời, trên đầu mỗi cành, có chừng một chiếc lá nhọn, không giống với các cây tùng khác, mật độ lá của huyền châm tùng rất lớn, rất nặng, cho nên mới treo lơ lửng trên mặt đất. Mỗi một lá cây, bất luận là độ cứng hay là sức nặng, cũng hơn cương châm. Cứ năm trăm năm, trên đầu cành của Cửu diệp huyền châm tùng sẽ mọc thêm ra một lá cây, lúc nhiều nhất sẽ mọc ra chín lá. Vào lúc này, cửu diệp huyền châm tùng cũng tu luyện thành yêu thảo, muốn chém đứt lá nhọn đó, cần phải có đại pháp lực, đại thần thông mới được.
Có chín cây huyền châm tùng kim châm, lá châm cứng rắn vô cùng, là tài liệu luyện khí tuyệt hảo, có thể luyện chế thành pháp bảo có uy lực cường đại. Nhưng nếu Cửu diệp huyền châm tùng rơi vào tay Tùy Qua, mới được trọng dụng, bởi vì lá châm của huyền châm tùng, phối hợp với châm pháp trong "Linh thảo tứ chẩn thuật", quả thực chính là tuyệt phối!
Hay là nói, linh thảo tứ chẩn thuật cần Cửu diệp huyền châm tùng mới có thể phát huy ra uy lực hoàn toàn.
- Ài, Tiểu Tùy, cậu lại khách khí với tôi rồi.
Hứa Hành Sơn khẽ không vui nói:
- Người đến loại tuổi này như tôi, còn để ý đến nhiều tiền hay ít tiền sao? Vật được sử dụng, mới là hạnh phúc tốt nhất. Tiêu bản lá thông này treo ở đó nhiều năm, vẫn không có người nào nhận biết được giá trị của nó, còn cậu có thể nhận ra, có thể thấy được nó thật sự nên thuộc về cậu. Như vậy rất tốt, xem như nó là báo đáp việc cậu chữa bệnh cho tôi và cây hoa cúc kia.
- Vậy thì rất cảm tạ ngài.
Tùy Qua cảm kích nói, lấy tiêu bản từ trên tường xuống.
- Tiêu bản thuộc về cậu. Nhưng, tôi có chút ngạc nhiên vật này rút cuộc có tác dụng gì?
Hứa Hành Sơn nói:
- Trong mắt tôi, nó chỉ là tiêu bản của một gốc tùng cổ có mấy ngàn năm tuổi mà thôi.
Tùy Qua bất giác có chút khó xử, bởi vì hắn không thể nói chuyện linh thảo, tu chân cho Hứa Hành Sơn biết. Sau thoáng do dự, Tùy Qua mới nói:
- Thật ra, tôi vẫn theo đuổi học ngành y thuật trung y dân gian, cho nên cũng rất quen thuộc với các loại hoa cỏ, dược liệu. Những lá thông này, có thể sử dụng như ngân châm trong châm cứu, hơn nữa bản thân nó có giá trị dùng như thuốc, cho nên hiệu quả tốt hơn ngân châm rất nhiều.
- Thì ra là như vậy. Trung y quả nhiên là bác đại tinh thâm.
Hứa Hành Sơn như có điều suy nghĩ nói.
- Đúng rồi, tôi muốn hỏi Hứa giáo sư, không biết tiêu bản này là ai đưa cho ngài?
Tùy Qua tò mò hỏi một câu.
Hứa Hành Sơn ngẩn người, suy nghĩ một lát, sau đó lộ ra nét mặt cổ quái, nói:
- Quái, tôi lại không nhớ nổi!
- Không nhớ nổi sao?
Tùy Qua cũng có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy.
Hứa Hành Sơn nói:
- Cậu hỏi như vậy, bản thân tôi cũng có chút kỳ quái, tiêu bản lá thông này thoạt nhìn cũng không phải rất đẹp, nhưng tôi chuyển nhà mấy lần, vẫn giữ lại nó, thật giống như trực giác nói cho tôi biết không thể vứt bỏ nó vậy.
- Chuyện này thật là kỳ quái.
Tùy Qua suy ngẫm nói.
- Có lẽ lớn tuổi rồi, cho nên dễ dàng quên chuyện.
Hứa Hành Sơn lại nghi ngờ hỏi:
- Vậy bệnh đau thắt lưng của tôi khỏi thật rồi sao?
- Chứng bệnh đã mất, nhưng căn bệnh vẫn còn, nếu ốm đau phát tác vẫn cần dán thuốc dán.
Tùy Qua nói:
- Khi ngài già đi, thắt lưng chịu tổn thương, hơn nữa còn suy giảm tới gân cốt, mặc dù lúc ấy chữa khỏi, nhưng vẫn còn lưu lại gốc bệnh.
Hứa Hành Sơn gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ mặt nhớ lại:
- Đúng vậy, đây là chuyện xảy ra năm ấy, tôi bị phân phối đến lò gạch cải tạo lao động, có một lần khi lò gạch ra gạch, đống gạch chất ở cửa vừa vặn rơi xuống lưng tôi, đống gạch ấy vừa nặng vừa nóng, trực tiếp đè lưng tôi xuống. Sau đó nhờ có một thầy lang ở quê, dùng nước tiểu đồng tử nhào nặn với một số thảo dược đắp thuốc cho tôi chừng mấy ngày, cuối cùng cũng dần dần bớt đau. Không ngờ, về già lại biến thành căn bệnh đau thắt lưng.
- Thật là đáng hận!
Đường Vũ Khê căm giận bất bình nói:
- Ông ngoại vì quốc gia và nhân dân bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, vậy mà phải chịu những đãi ngộ không công chính, thật là đáng hận!
- Đó là bi ai của thời đại. Thật ra đại đa số mọi người đều có lòng thiện lương.
Hứa Hành Sơn cũng không oán trời trách đất, chỉ dùng một câu "Thời đại bi ai" hời hợt bỏ qua, tấm lòng rộng lớn, khiến cho Tùy Qua thật sự cảm phục. Mặc dù Tùy Qua chưa từng trải qua thời đại đó, nhưng cũng đã nghe nói một chút, những vất vả Hứa Hành Sơn đã trải qua năm đó, chỉ sợ khó có thể nói hết.
- Hứa giáo sư, ngài yên tâm, ngài vì dân vì nước cống hiến lớn lao như thế, tôi nhất định sẽ nghĩ cách trị tận gốc bệnh cho ngài!
Tùy Qua kiên định nói, sau đó, hắn lại cười cười:
- Ít nhất, có thể làm cho ngài khỏe mạnh, vui vẻ trồng hoa nuôi cỏ, hưởng thụ thú điền viên.
- Đúng vậy, hơn nửa đời người của tôi đều ở trong phòng thí nghiệm và đồng ruộng, nhưng mấy năm trước chỉ biết nghiên cứu, chưa bao giờ cảm nhận được thú điền viên chân chính. Bây giờ về già, trở thành một nông dân chuyên trồng hoa, mới xem như cảm nhận được tâm tình điền viên chân chính.
Hứa Hành Sơn lại cười nói.
- Tùy Qua, thuốc dán của anh không phải chỉ dán một miếng là linh nghiệm sao, làm sao vẫn không thể trị tận gốc căn bệnh của ông ngoại tôi?
Đường Vũ Khê hừ một tiếng:
- Có phải muốn nghĩ cách kiếm tiền của chúng tôi không?
- Trời ạ, trong lòng cô tôi là một con buôn xấu xa như vậy sao?
Tùy Qua bất bình kêu lên.
- Còn nói mình không phải con buôn, lúc trước trong bệnh viện, không phải anh bán hai miếng thuốc dán cho người ta với giá một ngàn đồng à.
Đường Vũ Khê nói:
- Còn nữa, lúc trên xe lửa, không phải anh cũng thu của tôi chín mươi chín đồng sao.
- Tổ huấn nhà chúng ta có nói: gặp dân bán giá dân, gặp quan bán giá quan. Gặp người bán giá người, gặp quỷ bán giá quỷ.
Tùy Qua nghiêm trang nói:
- Vị bác sĩ Lý kia, là tiểu quỷ, cho nên phải bán giá đó; cô là người đẹp thành phần tri thức, dĩ nhiên phải bán giá đấy.
- Vậy chín đồng chín là chuyện thế nào?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Sinh hoạt phí của học sinh ở trường đều là cha mẹ cho, đương nhiên không thể thu giá cao. Cho nên, chín đồng chín là giá của dân.
Tùy Qua nói:
- Ở quê, chúng tôi bán cho thôn dân bình thường với giá như vậy.
- Giá dân, giá quỷ, giá người. Nhà anh làm nghề y, thật đúng là có chút thú vị.
Giọng nói của Đường Vũ Khê có chút khen ngợi.
- Không có cách nào, chúng tôi cũng chỉ là thuận theo thời đại.
Tùy Qua nói:
- Xã hội bây giờ chính là như thế, đồng dạng một món dồ, dân mua giá khác, quan mua giá khác.
- Đúng vậy, công bằng chân chính, muốn thực hiện công bằng chân chính, nói dễ hơn làm!
Hứa Hành Sơn cảm thán một tiếng:
- Nhưng ngươi làm nghề y như các cậu nhìn người mà định giá, thật sự không tồi. Nguyện vọng của tôi khi còn trẻ, là muốn người trong thiên hạ đều có thể ăn cơm no; bây giờ, mặc dù quốc gia giàu có rồi, nhưng không biết khi nào mới có thể thực hiện ước vọng để người trong thiên hạ đều có thể ở nhà tốt, được khám bệnh.
- Dù sao là người trong phàm giới, cảnh giới chính là khác nhau!
Tùy Qua vui lòng tiếp thu nói, giống như bị cuốn hút:
- Hứa lão, ngài yên tâm, tâm nguyện để người trong thiên hạ đều được khám bệnh của ngài, cứ giao cho người trẻ tuổi chúng tôi hoàn thành! Nhưng nguyện vọng mọi người được ở nhà tốt, sợ rằng chỉ có thể giao cho chủ nhân vạn năng hoàn thành.
- Đúng là đồ mặt dầy!
Đường Vũ Khê nói:
- Để người trong thiên hạ đều được khám bệnh, anh cho mình là ai.
- Tôi chính là tôi!
Tùy Qua tràn đầy tự tin nói:
- Bằng không đánh cuộc đi, nếu tôi có thể làm được thì sao?
- Đánh cuộc gì?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Nếu tôi có thể làm được, cô phải làm vợ tôi! Thế nào?
Tùy Qua bật thốt nói.
Hứa Hành Sơn và Đường Vũ Khê đồng thời sững sờ. Nhất là Đường Vũ Khê, lại càng đỏ mặt.
Hồi lâu, Đường Vũ Khê mới giẫm chân cáu giận nói:
- Anh....anh đúng là mồm thối!
Nàng thẹn thùng nhưng lại càng đáng yêu, thấy vậy bạn học Tùy Qua cũng có chút ngây người.
Hứa Hành Sơn không đành lòng nhìn cháu ngoại của mình lúng túng, ha ha cười nói:
- Người trẻ tuổi, dám nghĩ dám làm, dám yêu dám hận. Nhưng, phương thức biểu đạt của Tiểu Tùy cậu hình như cũng quá trực tiếp, chí ít cậu cũng nên mang một bó hoa hồng tới đây.
Chưa hết, Hứa Hành Sơn lại bồi thêm một câu:
- Dĩ nhiên, nếu Tiểu Tùy cậu thật sự có bản lĩnh, tôi sẽ gả cháu ngoại mình cho cậu.
- Ông ngoại!
Đường Vũ Khê háy Hứa Hành Sơn một cái.
Hứa Hành Sơn cười nói:
- Hôm nay tôi thật sự rất cao hứng. Tiểu Tùy, người trẻ tuổi có kiến thức, có trình độ như cậu hiện giờ không nhiều, sau này rãnh rỗi cậu cứ tới đây, cứ xem đây như nhà mình. Không phải thuận tiện sao, tôi cũng có thể trao đổi một số kinh nghiệm làm vườn trồng cây.
- Được, tôi nhất định sẽ thường lui tới.
Tùy Qua nói, cho dù vì Đường Vũ Khê, hắn nhất định phải thường tới.
Sau đó, tâm niệm Tùy Qua thoáng động, nói với Hứa Hành Sơn:
- Hứa lão, tôi muốn nhờ ngài giúp một việc, là việc riêng.
- Đúng là người biết lợi dụng!
Đường Vũ Khê hừ nói.
- Nói đi, chỉ cần không phải chuyện trái với nguyên tắc là được.
Hứa Hành Sơn nói.
- Học viện nông nghiệp chúng ta không phải có rất nhiều phòng ấm rạp ư, không ít trong số đó là phòng hoang phế.
Tùy Qua nói:
- So với để hoang phế ở đấy, chi bằng lấy một cái cho tôi dùng, không biết có được hay không?
- Được, tại sao không được.
Hứa Hành Sơn nhanh chóng đáp ứng:
- Nhưng tôi có chút tò mò, cậu định dùng nó làm gì?
- Trồng dược thảo.
Tùy Qua nói.
- Dược thảo? Dược thảo gì, tới cửa hàng thuốc bắc không mua được sao.
Hứa Hành Sơn hơi kinh ngạc.
- Ông nội tôi thường nhắc tới một câu: rượu ở phía trước, thuốc ở trên đầu. Kết hợp hai thứ này với nhau, kết quả dược hiệu như thế nào, mấu chốt quyết định nằm ở dược tính của dược thảo. Cho nên, có một số phương thuốc rõ ràng không thành vấn đề, nhưng hiệu quả chưa chắc như dự tính.
- Đúng. Gia gia cậu giải thích rất có lý.
Hứa Hành Sơn gật đầu nói:
- Nghe nói dược liệu thời xưa, phần lớn là người hái thuốc hái từ trong núi, còn dược thảo bây giờ, phần lớn đều do người trồng mà thành, dược hiệu chênh lệch rất lớn. Cho nên, cậu tính toán tự trồng một số dược thảo, thay đổi khác biệt trong chuyện này?
- Đúng vậy.
Tùy Qua gật đầu nói.
- Suy nghĩ này của cậu rất hay, nhưng sợ rằng áp dụng không dễ dàng.
Hứa Hành Sơn nói, hắn không biết Tùy Qua có Thần Nông tiên thảo bí quyết trong tay, cho nên khó tránh khỏi có chút nghi ngờ vào năng lực của Tùy Qua.
- Tôi muốn thử xem.
Tùy Qua kiên quyết nói.
- Được. Trẻ tuổi chính là như vậy, có thể trải nghiệm, có thể mạo hiểm.
Hứa Hành Sơn nhìn hắn tán thưởng:
- Chuyện này tôi nhất định toàn lực ủng hộ!
- Vậy thì đa tạ Hứa lão rồi.
Tùy Qua thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đứng dậy cáo từ.
- Để Tiểu Khê lái xe đưa cậu về.
Hứa Hành Sơn nói.
- Được rồi, lúc cô ấy lái xe đưa tôi đi, cũng khiến không ít người hiểu lầm.
Tùy Qua nhìn Đường Vũ Khê cười nói.
Đường Vũ Khê biết Tùy Qua đang suy nghĩ gì, hừ lạnh nói:
- Cháu không rảnh đưa hắn!
Tùy Qua cười ha hả, đứng dậy rời khỏi.
- Tiểu Khê, ông cảm thấy tiểu tử này cũng không tệ.
Hứa Hành Sơn nhìn theo bóng lưng Tùy Qua nói:
- Cháu cảm thấy thế nào?
- Không thể nào.
Đường Vũ Khê khẽ thở dài một tiếng.
- Hình như cậu ấy nhỏ tuổi hơn cháu.
Hứa Hành Sơn nói, giọng nói lại chuyển:
- Nhưng bây giờ không phải đang lưu hành kiểu tình cảm chị em sao?
- Không phải như vậy!
Đường Vũ Khê phản đối, sau đó thần sắc buồn bã nói:
- Đối với cháu mà nói, tình cảm là một thứ xa xỉ.
Hứa Hành Sơn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mất, thở dài một hơi.
Buổi sáng ngày thứ hai, Tùy Qua nhận được một tờ mời nhận chức vụ và một chiếc chìa khóa.
Tờ mời nhận chức vụ này, là phụ tá nghiên cứu đặc biệt cho "Phòng nghiên cứu khoa học nông nghiệp quốc gia của Hứa Hành Sơn", chiếc chìa khóa đương nhiên là chìa khóa của phòng ấm cơ sở đào tạo thực vật. Hiệu suất làm việc của Hứa Hành Sơn quả nhiên kinh người, hơn nữa còn rất chặt chẽ.
Nếu như chỉ cấp cho Tùy Qua một phòng ấm, với thân phận sinh viên năm nhất của Tùy Qua, khó tránh khỏi có người nói ra nói vào. Nhưng sau khi ủy nhiệm cho Tùy Qua làm phụ tá nghiên cứu, lại phân phối một phòng ấm cho hắn làm "Nghiên cứu khoa học", cũng là danh chính ngôn thuận.
Nhưng khi Tùy Qua đi tới cơ sở đào tạo thực vật, lại bị một phen kinh ngạc.
Phòng ấm Hứa Hành Sơn tìm cho Tùy Qua, không sai biệt lắm là căn phòng lớn nhất trong cơ sở, hơn nữa còn từng được tu sửa, không gian rất lớn, khoảng tám trăm mét vuông, hơn nữa xung quanh cũng không thiếu giàn trồng hoa có thể sử dụng.
Tóm lại, căn phòng này hoàn toàn vượt qua kỳ vọng của Tùy Qua.
Có phòng ấm rồi, Tùy Qua có thể thực hiện kế hoạch của mình.
Sau khi nhận được Cửu diệp huyền châm tùng từ chỗ Hứa Hành Sơn, ý nghĩ trong lòng Tùy Qua cũng dần dần thành hình. Cơm phải ăn từng miếng, đường phải bước từng bước. Trước mắt không phải không có hạt giống linh thảo và cây non, cũng không đủ ngọc thạch sao, vậy trước hết phải bắt tay từ dược thảo.
Thần Nông tiên thảo bí quyết dựa theo nguyên khí tích chứa cao thấp của cỏ cây trong thiên địa chia làm năm loại, theo thứ tự là dược thảo, linh thảo, yêu thảo, tiên thảo, thiên thảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...