Y Tiên Thiểu

Tùy Qua thật có xúc động muốn đâm đầu vào tường, vì sao nàng đột nhiên biến thành biết tra tấn người giống Trầm Quân Lăng đâu. Cho dù trong lòng hắn thật hối hận phải chết, nhưng không hết hi vọng hỏi một câu:

- Ngon ngọt gì đây?

- Em xem trong bộ phim vừa rồi, không phải có thể sử dụng tay sao…

Thanh âm Đường Vũ Khê cơ hồ thật khẽ.

Tùy Qua nghe được nhiệt huyết phun trào, suýt nữa vô liêm sỉ mở miệng nói:

- Chúng ta nhanh chóng bắt chước thử xem đi.

Nhưng hắn lại cảm thấy nàng có lẽ cố ý nói như vậy, có lẽ đây chỉ là một lần “khảo nghiệm” khác của nàng đi.

Vì thế Tùy Qua vội vàng lại bình tĩnh “chính phái” nói:

- Vũ Khê, tình huống thân thể của em không tốt, anh làm sao có thể nghĩ đến chuyện cầm thú như vậy. Không có gì đâu, đây chỉ là phản ứng bản năng nguyên thủy bình thường mà thôi, không có gì. Em ngẫm lại xem, cùng mỹ nữ chung sống một phòng, cùng nằm một giường, nếu như nó không có phản ứng ngược lại mới không bình thường đi.

- Ân, nghe anh nói vậy cũng có đạo lý đâu.

Đường Vũ Khê nói:

- Em thấy anh ngủ không được, còn tưởng rằng anh thật sự rất muốn đâu. Kỳ thật nếu anh thật muốn, vậy cũng không có gì. Dù sao thời gian không nhiều lắm, cho anh ngược lại có lẽ cũng tốt.

- Cho anh?

Trong lòng Tùy Qua run lên, được thật dễ dàng ah, chính mình lại đem cơ hội bỏ quên. Làm vậy không phải quân tử, mà là không bằng cầm thú nha.

- Phải đó, vốn định dùng hết lực lượng toàn thân, bồi quân tận hoan.

Đường Vũ Khê nói:


- Nhưng anh nhẫn nhịn được hấp dẫn, chứng minh em không nhìn lầm người. Tùy Qua, xem ra anh thật là một người tốt.

Người tốt? Là người ngu ngốc, là người cực kỳ ngu ngốc?

Đây quả thật là đại ngốc thôi.

Nhưng việc đã đến nước này, Tùy Qua chỉ có thể đảm đương “người tốt” một lần, nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Vũ Khê, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.

Đêm dài chậm chậm, Tùy Qua cũng không biết mình ngủ lúc nào.

- Nha anh…làm sao anh đái dầm!

Ngay khi hắn đang say sưa trong mộng đẹp, Tùy Qua đột nhiên bị tiếng kinh hô của Đường Vũ Khê làm sực tỉnh.

Vốn Tùy Qua đang làm một giấc mộng xuân thật hoa lệ, trong mộng hắn trái ôm phải ấp, chẳng những mơ thấy Đường Vũ Khê, còn có Trầm Quân Lăng, ngay cả Lam Lan rất ít thăm mộng xuân Tùy Qua cũng xuất hiện. Trong lúc nhất thời bướm hoa tràn ngập. Ai biết ngay lúc Tùy Qua đang hưởng thụ tề nhân chi phúc, lại bị tiết thét chói tai của Đường Vũ Khê làm sực tỉnh.

Đái dầm?

Tùy Qua chỉ nghe được hai chữ này.

Ai sẽ đái dầm?

Hắn sao?

Từ lúc hai tuổi rưỡi hắn đã không còn đái dầm, hiển nhiên không có khả năng.

Chẳng lẽ là Đường Vũ Khê sao? Hẳn càng không khả năng đi? Bằng không nàng sẽ không kêu lớn tiếng như vậy.

Ngay trong lúc còn đang nghi hoặc, Tùy Qua đột nhiên cảm thấy phía dưới dính hồ hồ, nhất thời cực kỳ hoảng sợ, hiểu được là chuyện gì xảy ra.

- Này…không phải đái dầm.

Tùy Qua xấu hổ phải chết:

- Đây là một trong những hiện tượng sinh lý bình thường của đàn ông…Ách, em mặc thêm áo, đừng để bị lạnh, anh gọi người phục vụ đến đổi ra giường khác.

Thật xui xẻo.

Tùy Qua cũng không biết vì sao tiểu đệ của mình hoàn toàn không nhận sự chỉ huy của đại não, luôn ở thời khắc mấu chốt chế tạo phiền toái cho mình. Ngày hôm qua mới phun một lần, tốt xấu nên ổn định vài ngày đi, ai biết khuya nay lại một lần, hơn nữa còn không ít, cách quần lót cùng quần ngủ mà vẫn tràn ra giường, hơn nữa còn làm Đường Vũ Khê cảm thấy là hắn đái dầm, thật sự là số lượng quá nhiều đi.

Lúc này Đường Vũ Khê cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra. Dù sao đây là niên đại khai sáng, nàng tự nhiên hiểu được một ít hiện tượng sinh lý bình thường của nam sinh, nhưng vẫn có chút nghi hoặc nhìn Tùy Qua nén cười:

- Thật không nghĩ tới số lượng sinh lý của nam sinh tràn ra nhiều như vậy. A, em xem tối mai có cần cho anh mượn băng của em không?

Tùy Qua xấu hổ đỏ bừng mặt.

Nhưng không có biện pháp, chỉ đành gọi người tới đổi ra giường.

Lần này thật sự là xấu hổ lớn!

Sau khi đổi ra giường, hai người lại nằm xuống.

Nhưng lần này đã không cách nào đi vào giấc ngủ.

- Không sao, ít nhất làm cho hai chúng ta sẽ có một hồi ức thú vị, có đúng không?


Đường Vũ Khê nói:

- Rất nhiều năm sau, khi anh còn nghĩ tới chuyện này sẽ vẫn ký ức mới mẻ, vẫn cảm thấy thật buồn cười, có đúng không?

- Giải thích này có thể làm cho anh dễ chịu hơn một ít.

Tùy Qua đáp:

- Ít nhất lưu cho em ấn tượng khắc sâu.

- Ấn tượng đúng thật là khắc sâu đâu.

Đường Vũ Khê nói:

- Dù em muốn quên cũng không được. Di, hết mưa rồi.

- Hết thì tốt rồi.

Tùy Qua nói:

- Xem ra ngày mai thời tiết sẽ tốt, chúng ta có thể thống khoái chơi một ngày.

- Phải…đúng rồi, có lẽ còn có thể làm một chuyện càng ý nghĩa hơn du ngoạn.

Đường Vũ Khê nói.

- Chuyện gì?

- Giúp người làm niềm vui.

Đường Vũ Khê đáp.

Lúc sau, hai người vẫn không ngủ, trò chuyện đến hừng đông.

Ăn xong bữa sáng, Trác Hoa đã đến dẫn đường cho hai người.

- Đường tỷ, Tùy ca, hôm nay chúng ta đi hướng nào?


Trác Hoa hỏi:

- Đi ngắm hồ, ngắm rừng hay xem tuyết?

- Đi nhà em được không?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Nhà em?

Trác Hoa nói:

- Phong cảnh nhà em chẳng ra gì đâu. Huống hồ Đường tỷ cũng đã biết xương cột sống của cha em bị té gãy, không thể di động, cho nên…có chút không quá phương tiện.

Lúc này Tùy Qua mới biết tình huống gia đình của Trác Hoa.

Điều này làm Tùy Qua không khỏi nghĩ đến Lâm Tiểu Vũ, nhờ có sự giúp đỡ của Tùy Qua, mẹ của Lâm Tiểu Vũ đã khỏi hẳn, mà Lâm Tiểu Vũ đã quay lại trường. Đối với Tùy Qua mà nói, đây chỉ là một việc thật bình thường, nhưng lại cấp cho một gia đình mang đến thật nhiều vui vẻ cùng hi vọng.

Cho nên có đôi khi Tùy Qua cảm thấy được làm một bác sĩ vui hơn làm một người tu hành.

Nghe Đường Vũ Khê vừa nói, Tùy Qua hiểu được nàng muốn hắn đi giúp cha của Trác Hoa.

Nguyên lai, cha mẹ của Trác Hoa đều là người địa phương, luôn dựa vào sinh ý bán đặc sản linh tinh qua ngày, ngẫu nhiên cha của Trác Hoa sẽ kiêm chức “hướng dẫn du lịch” cho du khách. Cha của cô bé thường dẫn lữ khách đi vòng qua nơi bán vé vào cảnh khu, xem như gọi là “trốn vé”. Ai biết có một lần trốn vé, vừa lúc ngành tương quan trong cảnh khu đả kích loại hành vi này, cha của cô bé bị đuổi theo, không cẩn thận rơi xuống núi, bị gãy xương cột sống, không thể đứng lên. Chuyện này vẫn chưa xong, ngay khi gia đình đang định gom tiền trị liệu cho cha cô bé, lại có hóa đơn phạt đến mấy vạn đưa tới nhà. Mẹ của cô nhỏ không chịu nổi đả kích, thần trí xảy ra vấn đề, bị nhà mẹ đẻ đón trở về. Từ đó về sau một mình Trác Hoa gánh nặng chiếu cố cha mình, lo liệu việc nhà.

Vì thế một gia đình vốn đang ấm áp, nhất thời sụp đổ, trở thành những người bất hạnh, vĩnh viễn sống trong thống khổ.

- Tùy ca, anh thật có thể chữa khỏi bệnh của cha em sao?

Ánh mắt Trác Hoa đầy chờ mong nhìn Tùy Qua:

- Trước kia em đã hỏi qua bác sĩ đến đây du lịch, họ đều nói bệnh của cha em không có hi vọng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui