Đúng là, mặc dù phu nhân này mất đi trượng phu rất đáng thương, nhưng Tùy Qua cũng không cảm thấy mình làm sai cái gì.
Về phần người của Lục Hợp Thông Tí quyền muốn suy nghĩ thế nào, muốn làm cái gì, Tùy Qua vốn không để ý.
Ninh Ngọc Trân cũng không phải là người đàn bà không hiểu đạo lý, nghe Tùy Qua giải thích, tự nhiên cũng biết đuối lý, thống khổ nói:
- Tôi. . . Tôi biết, là hắn không nên nhận tiền của người khác. Tiền tài bất nghĩa, quả nhiên không thể lấy. Nhưng hắn làm như vậy, cũng là vạn bất đắc dĩ, nhi tử Ninh Ninh của chúng tôi mắc. . .bệnh bạch huyết, vì chữa bệnh cho nó, chúng tôi đã dùng hết số tiền để dành của mình. Sau này nghe nói cấy tủy xương, có cơ hội chữa khỏi rất lớn, nhưng giải phẫu rất nguy hiểm, phải tới bệnh viện tốt, bệnh viện lớn mới được, tốt nhất là bệnh viện nước ngoài, mà chúng tôi làm gì có nhiều tiền như vậy. Lúc này, một ông chủ tỉnh Sán Tây tìm tới cửa, nói sẽ cho một túi tiền....cho nên, hắn cầm tiền, sau đó đi đối phó ngươi.
Cuộc sống bức bách.
Tùy Qua thầm ai thán một tiếng.
Quyền pháp của Hồng Sách thật sự không tệ, nội lực tu vi cũng rất tinh thâm, không ngờ, vẫn còn bị cuộc sống liên lụy, vì năm đấu gạo mà khom lưng. Nhưng đây cũng là chuyện không thể làm gì, trong xã hội hiện tại, võ công của ngươi cao tới đâu, lại có thể đánh thì thế nào? Đây cũng không phải thời đại giang hồ, gặp chuyện bất bình một tiếng rống, cướp của người giàu giúp người nghèo khó, giết tham quan cứu dân nghèo. Mặc cho công phu của ngươi cao tới đâu, người nhà mắc phải bệnh nặng, có thể khiến ngươi táng gia bại sản, nghèo rớt mồng tơi.
- Tao ngộ của Hồng sư phụ, tôi rất thông cảm.
Tùy Qua nói:
- Chẳng qua, tôi có chút không rõ, nội lực của Hồng sư phụ rất tinh thuần, hắn dùng chân khí chữa thương cho mình, lẽ ra không xảy ra chuyện tẩu hỏa nhập ma mới đúng. Chẳng lẽ hắn bỗng nhiên có khúc mắc, hay chịu đả kích mãnh liệt về tinh thần?
- Tôi hoàn toàn không biết võ công, cho nên cũng không biết nguyên nhân.
Ninh Ngọc Trân nói:
- Nhưng, khi hắn bị thương, trở về nhà, nói với tôi thương thế của hắn cũng không có gì đáng ngại, có thể là ngươi hạ thủ lưu tình. Nhưng chưa tới hai ngày, ông chủ của tỉnh Sán Tây phái người tìm tới cửa, nói A Sách làm hỏng chuyện, nhất định phải trả tiền lại. Khi đó, bệnh tình của Ninh Ninh lại chuyển biến xấu. . . Chẳng lẽ, bởi vì như vậy, A Sách mới. . . Làm sao đây, tôi thật là hồ đồ, biết rõ hắn bị thương, cũng không nên nói bệnh tình của hài tử chuyển biến xấu. . . Là ta hại hắn, cũng là ta hại hắn. . .
Ninh Ngọc Trân đột nhiên trở nên kích động dị thường, thoáng cái ngất đi.
Trải qua mấy ngày liên tiếp gặp phải đả kích nặng nề, Ninh Ngọc Trân tựa hồ không chợp mắt, tinh thần và thân thể của nàng đều ở bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ, lúc này lại cảm thấy chính mình đã hại chết trượng phu, vì vậy mới tự trách bản thân rồi ngất xỉu.
Tùy Qua cũng rất thông cảm với tao ngộ của Ninh Ngọc Trân, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, lấy Cửu diệp huyền châm tùng đâm vào huyệt vị của Ninh Ngọc Trân, làm cho bà ta nhanh chóng tỉnh lại, khôi phục thần trí.
- Là ngươi cứu ta?
Ninh Ngọc Trân nhìn thấy Tùy Qua rút ra lá thông trên đầu mình, cũng đoán được vừa rồi là Tùy Qua đã cứu hắn.
- Vừa rồi chẳng qua chỉ té xỉu mà thôi, thân thể có chút suy yếu, không có vấn đề gì lớn.
Tùy Qua nói:
- Trượng phu bà đi như thế, không phải lỗi lầm của tôi, cũng không phải lỗi lầm của bà, là cuộc sống bức bách. Người nghèo, một khi mắc bệnh nặng, nhà chỉ có bốn bức tường, táng gia bại sản là chuyện thường xảy ra. Hồng sư phụ gặp phải biến cố như vậy, khó tránh khỏi....Được rồi, bất kể sư phụ, đồng môn của trượng phu bà có ý kiến gì với tôi, tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Vừa nói, Tùy Qua lấy ra một tấm chi phiếu, đưa cho Ninh Ngọc Trân:
- Trong tấm chi phiếu này đại khái còn hơn ba trăm vạn, mật mã là sáu chín, bà cầm lấy liên lạc với bệnh viện chữa bệnh cho nhi tử, không nên trì hoãn nữa.
Ninh Ngọc Trân thoáng cái như phát mộng, mục đích tới đây của nàng, vốn là muốn giết chết tên cừu nhân không đội trời chung Tùy Qua, nhưng không những không giết chết được Tùy Qua, ngược lại đối phương còn đưa cho hắn một khoản tiền lớn, đây quả thực là chuyện không thể tin được.
- Nếu không đủ..., bà cứ gọi điện tới đây, tôi sẽ gửi tiền cho bà là được.
Tùy Qua nói, sau đó lấy ra một hộp gỗ nhỏ, bên trong có tám viên dược hoàn màu trắng, giao cho Ninh Ngọc Trân:
- Đây là dược hoàn tổ truyền của nhà tôi, bồi nguyên bổ khí, mặc dù không thể chữa khỏi bệnh của nhi tử bà, nhưng lại có thể cải thiện thể chất của hắn, đề cao sức chống cự. Cứ nửa tháng dùng một viên. Đúng rồi, hiện tại thân thể của bà rất suy yếu, vì nhi tử của mình, tốt nhất bà nên dùng một viên trước, bồi dưỡng thân thể.
Ninh Ngọc Trân nửa tin nửa ngờ.
Nhưng thấy Tùy Qua đưa tấm chi phiếu, lại còn đưa thuốc, vẻ mặt cũng rất chân thành, sau khi thoáng nghi ngờ, dứt khoát nuốt một viên thuốc vào trong bụng. Dù sao, theo Ninh Ngọc Trân thấy, nếu loại thuốc này thật sự hữu dụng, như vậy cho nhi tử dùng cải thiện thân thể đương nhiên tốt, nếu không dùng được..., hoặc là thuốc độc, nàng sẽ chết chắc.
Nhưng Ninh Ngọc Trân không khỏi nghĩ quá nhiều, dược hoàn Tùy Qua đưa cho nàng là Cố nguyên hoàn dùng Tam Nguyên Kinh Dịch thảo luyện chế, bồi nguyên bổ khí, sau khi người bình thường dùng, có thân thể cường kiện, kinh mạch cường tráng, thân thể và tinh thần sẽ có cải thiện rất lớn. Người tập võ dùng, có thể khiến cho chân khí càng thêm tinh thuần, tu vi tiến thêm một bước.
Nếu không phải Tùy Qua thương hại tao ngộ của mẫu tử Ninh Ngọc Trân, làm sao dễ dàng giao linh dược bảo bối này cho người khác.
Cố nguyên hoàn dù sao cũng là linh dược, thấy hiệu quả mau, hơn nữa hiệu quả cực kỳ rõ ràng. Ninh Ngọc Ninh nuốt vào mấy phút, nàng liền cảm thấy khắp người tựa hồ có sức sống, tinh lực vô cùng vô tận, mọi cảm giác mỏi mệt, hỗn loạn trước đó hoàn toàn biến mất. Thậm chí, Ninh Ngọc Trân còn có một loại ảo giác, tựa hồ nàng giống như trẻ lại vài tuổi.
Mặc dù Ninh Ngọc Trân chỉ là một người nội trợ bình thường, nhưng kết hôn với Hồng Sách nhiều năm, mưa dầm thấm đất, đã gia tăng thêm không ít hiểu biết. Lúc này, tự mình nghiệm chứng dược hoàn Tùy Qua biếu tặng linh hiệu như vậy, cũng không còn chút hoài nghi, trong lòng càng cảm thấy thiếu niên trước mắt này thật là kỳ nhân, bản tính lại rất tốt. Chỉ tiếc, trượng phu bởi vì cuộc sống bức bách, mới trở thành kẻ địch của hắn, bị hắn đả thương, mơ hồ lại là cừu nhân của nàng. Trong lúc này, Ninh Ngọc Trân cũng không biết nên cảm tạ hay oán hận hắn, nhưng đối với thiếu niên này, trong lòng nàng đã không còn oán hận.
Tùy Qua cũng không trông cậy Ninh Ngọc Trân có nhiều cảm kích đối với mình, nói với nàng:
- Ninh đại tỷ, tỷ đại khái cũng là người hiểu chuyện, chân tướng chuyện này tôi đã nói rõ ràng, thị phi đúng sai, tôi cũng không tiện bình luận rồi. Hôm nay, tôi chỉ hi vọng nhi tử của tỷ có thể sớm ngày bình phục, sau này có cần gì, tỷ cứ liên lạc với tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...