Sư phụ nói, mặc dù Hồng sư huynh không phải do ngươi đánh chết. Nhưng, nếu như không phải bị ngươi đả thương, Hồng sư huynh sẽ không phải chết. Huống chi, bất luận Hồng sư huynh là bị ngươi đánh chết , hay là tẩu hỏa nhập ma mà chết, người trên giang hồ cũng sẽ cho rằng, môn hạ Hồng Sách của Lục Hợp Thông Tí Quyền, bị một học sinh vô danh đánh chết.
Người nọ giải thích, giọng nói, vẻ mặt trước sau vẫn cung kính như một.
Tùy Qua cuối cùng đã hiểu .
Thể diện, tất cả đều vì vấn đề thể diện!
Cái này gọi là võ lâm nhân sĩ, vì một chút thể diện, có thể khởi xướng một cuộc khiêu chiến sinh tử. Hơn nữa, bất luận Tùy Qua có đáp ứng hay không, hiển nhiên chuyện này cũng không cách nào tránh khỏi. Trừ phi, Tùy Qua lập tức biến mất khỏi thành phố Đông Giang, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
- Như vậy, nhờ chuyển lời cho sư phụ các ngươi, kêu hắn chuẩn bị trước quan tài đi!
Tùy Qua lạnh lùng nói.
Lúc này, Tùy Qua đã minh xác hiểu rõ thái độ để giải quyết tất cả vấn đề: Phải tàn nhẫn!
Cái này gọi là nam nhân không tàn nhẫn, đặt chân không yên.
Muốn yên ổn đặt chân trên giang hồ, thủ đoạn không tàn nhẫn không được!
Muốn không phiền toái nữa, biện pháp duy nhất, chính là để cho người khác cũng không dám tới tìm ngươi gây chuyện!
Mặc dù Tùy Qua hết ngày dài lại đêm thâu tu hành, hơn nữa đã mở ra linh giác, nhưng cuối cùng tu hành ngắn ngủi, cảnh giới vẫn chỉ dừng lại ở bình cảnh luyện khí trung kỳ, hoàn toàn không có dấu hiệu đột phá.
Lúc này, Tùy Qua cuối cùng cảm nhận được, đả thông kỳ kinh bát mạch, đích xác là một chuyện rất khó khăn.
Cho dù có Thần Nông tiên thảo bí quyết nơi tay, có linh thảo tương trợ, đúng là vẫn còn thiếu một hai năm ma luyện, khổ tu, bước về phía bình cảnh luyện khí hậu kỳ, sợ là không dễ dàng đột phá như vậy.
Tình huống trước mắt khiến cho Tùy Qua không khỏi có chút như đưa đám, nếu ngay cả Luyện Khí hậu kỳ cũng không thể đột phá, chớ nói chi đến đột phá Tiên Thiên bí cảnh.
Đột phá Tiên Thiên, tự nhiên là một bước lên trời; nhưng muốn bước vào Tiên Thiên bí cảnh, cũng là khó như lên trời!
Tùy Qua muốn lợi dụng Tiên Thiên chân khí kéo dài tính mạng cho Đường Vũ Khê, chỉ sợ không có hi vọng rồi.
Nghĩ đến đây, Tùy Qua không khỏi cảm thán tư chất của mình ngu dốt. Chỉ có điều, Tùy Qua không nghĩ qua, đám người Hồng Sách, Trình Thiên Du, không có người nào không phải là thiên phú trác tuyệt, nhưng trải qua mấy chục năm khổ tu, mới có tu vi luyện khí trung kỳ, hậu kỳ, còn Tùy Qua nhận được Thần Nông tiên thảo bí quyết, chỉ sau hai tháng ngắn ngủn, có tu vi như thế, đã là vô cùng khủng khiếp rồi.
Dĩ nhiên, mặc dù tâm tình có chút như đưa đám, Tùy Qua vẫn không từ bỏ tu hành, sau khi trị liệu cho Đường Vũ Khê, liền lập tức quay về chổ ở, chuẩn bị tiếp tục ăn linh thảo luyện khí.
Vừa tới chỗ ở, lại thấy một phu nữ trung niên xa lạ ngồi ở cửa, người này ăn mặc rất giản dị, tựa hồ chính là một người nội trợ bình thường, chẳng qua vẻ mặt có vẻ rất tiều tụy, bên cạnh bà ta là một bảo vệ khu nhà.
Người bảo vệ nhìn thấy Tùy Qua, có chút khó xử giải thích với hắn:
- Vị đại tỷ này cứ nói là thân thích của ngài, nhất định phải ở đây đợi ngài trở về. Tùy tiên sinh, ngài xem, bà ta có thật sự là thân thích của ngài không?
Tùy Qua còn chưa trả lời, lại thấy người phụ nữ kia đột nhiên đứng dậy, móc ra một con dao gọt trái cây, đâm vào ngực Tùy Qua.
Người bảo vệ kinh hãi, muốn ngăn cản đã không còn kịp.
Tùy Qua cũng có chút buồn bực, mình và phụ nhân này vốn không quen biết, làm sao bà ta vừa thấy mặt đã muốn dùng dao đâm mình?
Lúc này Tùy Qua cũng không tránh né, con dao tựa hồ đâm vào người hắn.
Phu nhân trung niên kinh hãi, thoáng cái thả tay ra, lúc này cả người bà cũng đang run rẩy.
Rất hiển nhiên, bà cũng không quen làm mấy chuyện bạo lực, máu tanh này.
Lúc này người bảo vệ mới phục hồi tinh thần, vội vàng đưa tay túm lấy người phu nhân.
Nhưng Tùy Qua lại ngăn cản, nói:
- Không sao, con dao đâm trật thoi. Đúng rồi, ở đây không còn chuyện gì. Người này thật sự là thân thích của tôi, là dì nhỏ. . . tinh thần có chút vấn đề, lúc nào cũng xem tôi là người chồng đã vứt bỏ bà và đứa con năm đó. . . Thật đáng thương .
Người bảo vệ bán tín bán nghi, nhưng nhìn dáng vẻ của vị phụ nhân này, trạng thái tinh thần thật sự có chút vấn đề, hơn nữa Tùy Qua cũng không truy cứu, hắn đương nhiên cũng không thể truy cứu. Huống chi, trước ngực Tùy Qua đúng là không chảy máu, nhìn dáng dấp có lẽ không đâm trúng. Nếu không chảy máu, không bị thương, nhiều lắm là cũng chỉ sợ bóng sợ gió một trận thôi.
- Vậy ngài nên cẩn thận một chút. Cần hỗ trợ, cứ gọi tôi, hoặc là báo cảnh sát!
Người bảo vệ trách nhiệm nhắc nhở Tùy Qua.
Tùy Qua gật đầu, mở cửa, nói với vị phu nhân:
- Có muốn vào nhà nói chuyện không?
Người phụ nữ trung niên thấy Tùy Qua không chảy máu, lúc này cũng trấn định lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi là cừu nhân không đợi trời chung của nhà chúng ta. . . Ta không vào nhà của ngươi!
- Cừu nhân không đợi trời chung?
Tùy Qua buồn bực nói:
- Ta kết thù với nhà bà lúc nào?
- Ta là thê tử của người bị ngươi đánh chết....Hồng Sách!
Người phụ nữ trung niên oán hận nhìn Tùy Qua.
Thì ra, người phụ nữ này chính là thê tử của Hồng Sách, Ninh Ngọc Trân, từ trong miệng một số sư huynh đệ của Hồng Sách mới biết được chuyện này. Cho nên, bà cũng không có suy nghĩ nhiều, lập tức bắt xe trong xe đến tìm Tùy Qua gây phiền toái.
Chẳng qua là, mặc dù Hồng Sách là một cao thủ, nhưng Ninh Ngọc Trân không luyện qua công phu, muốn dùng một con dao gọt trái cây ám sát Tùy Qua, đương nhiên là không thể nào.
Tùy Qua không nghĩ như vậy.
Ninh Ngọc Trân chỉ là một phụ nữ bình thường, chồng của bà là người tập võ, cho nên bà đương nhiên biết chênh lệch với người luyện võ. Mà Tùy Qua ngay cả trượng phu của bà cũng "đánh chết", dĩ nhiên càng không phải người bà có thể đối phó . Đối với chuyện này, Ninh Ngọc Trân đương nhiên cũng biết rất rõ, nhưng dù vậy, bà vẫn liều lĩnh báo thù Tùy Qua, đã nói rõ oán hận trong lòng đối với Tùy Qua sâu đậm như thế nào, mới có thể liều chết đến đây như thế.
- Chồng bà là tôi đả thương , không phải tôi ‘ đánh chết ’!
Tùy Qua nói.
Đối với vị phu nhân này, trong lòng Tùy Qua khó tránh khỏi có chút thương hại. Xem ra, Hồng Sách là một người yêu thương thê tử.
- Làm sao không phải do ngươi đánh chết? Các sư huynh đệ của hắn đều nói là ngươi đánh chết!
Ninh Ngọc Trân kích động nói.
- Tôi đã đón nhận khiêu chiến của Sử Vạn Hào, cho nên căn bản không cần biện hộ cho mình.
Tùy Qua nói:
- Hồng Sách bị tôi đả thương, nhưng với nội lực tu vi của hắn, tầm ba bốn tháng là có thể khỏi hẳn, các người đổ khoản nợ này lên đầu tôi, sợ là có chút không hợp lý. Ngoài ra, người khác không rõ lắm, bà có lẽ biết rõ, tôi và Hồng Sách không thù không oán, tại sao hắn tới tìm tôi gây phiền toái? Bởi vì hắn nhận tiền của người khác, đúng không? Hắn nhận tiền của người khác để đối phó tôi? Chẳng lẽ tôi phải thúc thủ chịu trói, hoàn toàn không phản kháng? Đứng trên lập trường của tôi, đây là phòng vệ chính đáng, đả thương hắn, đã coi như hạ thủ lưu tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...