Y Tiên Thiểu

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu mặc đồ tây..., tay chân không linh hoạt; đi giày da, tốc độ chạy bộ khẳng định cũng không bằng giày chạy bộ, võ lực đương nhiên cũng hạ thấp.

Cho nên, chỉ nhìn trang phục hai tên vệ sĩ của Giang Điềm Điềm, Tùy Qua cũng biết bọn họ chỉ là loại nhìn cho đẹp mắt chứ không dùng được.

Tách tách!

Thấy vệ sĩ của Giang Điềm Điềm còn chưa chạy tới, lòng bất hảo của Tùy Qua đồng học nổi lên, lấy điện thoại di động ra, liên tục chụp ảnh Giang Điềm Điềm, khi Giang Điềm Điềm lấy tay che mặt, hắn còn vô sỉ đưa điện thoại di động xuống dưới váy Giang Điềm Điềm. Vừa chụp, Tùy Qua vừa nghĩ thầm nói:

- Giang Đào, cậu sắp được mãn nhãn rồi! Lần này, cậu có thể nhìn thấy dung nhan thật sự của nữ thần trong lòng cậu, hơn nữa còn có "ảnh bí mật". .

- Tôi vốn không rình trộm, ai bảo cô nói xấu tôi!

Tùy Qua cười ha ha, ném điện thoại di động vào trong túi áo.

- Lão nương liều mạng với ngươi!

Giang Điềm Điềm giận đến mức nổi điên, vươn móng tay như Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, cào vào mặt Tùy Qua.

Nhưng Tùy Qua làm sao có thể để cô ta phá hủy khuôn mặt đẹp trai của mình, thân thể như cá, trượt về phía sau, nhanh chóng lủi vào trong rừng cây, một lát sau, đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Lúc này, hai vệ sĩ của Giang Điềm Điềm mới chạy tới.

- Giang tiểu thư, cô không sao chứ?

Một tên vệ sĩ hỏi.


- Phế vật vô dụng, mau đuổi theo cho tôi!

Giang Điềm Điềm tức giận nói.

- Giang tiểu thư, chúng tôi vốn ở ngoài phòng vệ sinh canh chừng cho cô, là cô nói sợ chúng tôi rình coi cô, mới kêu chúng tôi lên trên đó chờ cô, cho nên....

- Khốn khiếp!

Giang Điềm Điềm chửi ầm lên:

- Ngươi còn dám mạnh miệng! Ngươi là người mù ư, không thấy có nam nhân vào phòng vệ sinh sao? Ngươi xéo ngay cho ta, lập tức lăn ngay! Còn ngươi nữa, mau đuổi theo tên ký giả khốn khiếp đó, đuổi không kịp ngươi cũng cút đi!

Động tĩnh của Giang Điềm Điềm rất lớn, nhanh chóng kinh động đến cả nhân viên tổ kịch đang ở hiện trường quay phim.

- Giang tiểu thư, xin cô bớt giận, thư giãn tâm tình, đợi lát nữa còn có một cảnh phải quay.

Đạo diễn vội vàng chạy tới khuyên lơn.

- Quay, quay cái đầu của ông! Hôm nay không quay nữa!

Giang Điềm Điềm khóc rống nói:

- Cũng tại ông, tự nhiên chạy đến chỗ khốn khiếp này cũng quay phim, kết quả làm hại tôi bị người ta rình trộm, chụp hình, muốn phá hủy hình tượng của tôi..., đám người hâm mộ của tôi, bọn họ nhất định còn khổ sở hơn tôi, vạn nhất xuất hiện người nhảy lầu, nhảy sông tự sát, vậy phải làm thế nào!

Trên sống lưng đạo diễn toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trên thế giới này làm gì có người hâm mộ thiếu não như vậy, cô thật sự tưởng mình là siêu sao thế giới sao.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng đạo diễn cũng không không ngừng an ủi. Dù sao, nhà đầu tư của bộ phim này chính là kim chủ của Giang Điềm Điềm, đạo diễn vì chén cơm của mình, đương nhiên không dám đắc tội với Giang Điềm Điềm.

Sau khi Giang Điềm Điềm náo loạn một trận, mặt lạnh nói:

- Bất kể nói thế nào, hôm nay tôi cũng không có tâm tình quay phim nữa. Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Hổ, kêu anh ấy tới đây đón tôi. Mọi người ở đây cắm trại đi, chờ ngày mai tâm tình của tôi tốt hơn, sẽ quay lại quay tiếp!

Mắng người xong, Giang Điềm Điềm lại móc ra một cái gương nhỏ, bắt đầu cẩn thận trang điểm lại.

Sau đó, Giang Điềm Điềm quả nhiên móc điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Lục Hổ, ngọt ngào nói:

- Anh yêu, anh mau tới hồ Thu Nguyệt đón em đi, hôm nay gặp phải một tên chụp lén, muốn làm bẩn hình tượng ngọc nữ của người ta, không có tâm tình quay phim nữa. . . Anh lái chiếc xe LandRover tới đây đi, hôm nay khí trời “dã ngoại” rất đẹp. . .

Khí trời “dã ngoại” rất đẹp?

Tùy Qua ẩn nấp ở một nơi kín đấu, ngẩng đầu nhìn lên, hôm nay quả nhiên là cuối thu trời đẹp, chẳng qua là, khí trời đẹp và lái xe LandRover có quan hệ gì với nhau? Tùy Qua không khỏi có chút nghi ngờ, nhưng Giang Điềm Điềm đã thay hắn kéo Lục Hổ ra ngoài, hiện tại suy nghĩ của Tùy Qua, chỉ là tìm một thời cơ thích hợp, sau đó lại chế tạo một "sự cố" hoàn mỹ.

- Hôm nay, mình mới thật sự là đạo diễn!


Nghĩ tới đây, Tùy Qua bỗng nhiên có chút hưng phấn.

Sau nửa giờ, một chiếc LandRover đã lái vào công viên sinh thái hồ Thu Nguyệt.

Vở kịch do Tùy Qua đích thân đạo diễn cũng theo đó mở màn.

Nam chính đương nhiên là Lục Hổ, nữ chính chắc chắn là ngọc nữ thanh thuần Giang Điềm Điềm.

Diễn viên phụ theo thứ tự là Trình Thiên Du, Thịnh Sài. Đạo cụ, chính là chiếc xe LandRover.

Chiếc xe LandRover chạy dọc theo sơn đạo lên đỉnh núi.

Xe mới vừa dừng hẳn, Giang Điềm Điềm đã chạy vội tới, Lục Hổ mới xuống xe, Giang Điềm Điềm liền thoáng cái lao vào lòng Lục Hổ, sau đó khóc lóc kể lể .

- Anh yêu, làm sao bây giờ anh mới tới, người ta bị tên vô lại khi dễ!

Giang Điềm Điềm không thèm để ý đến Trình Thiên Du và Thịnh Sài, bắt đầu thi triển thủ đoạn làm nũng với Lục Hổ.

- A ~ là tên nào không có mắt, dám trêu chọc nữ nhân của Lục Hổ này!

Lục Hổ tỏ vẻ trượng nghĩa:

- Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ khiến hắn không muốn sống nữa. Ngoài ra, anh bảo đảm, tuyệt đối không có bất kỳ tờ báo, tạp chí nào dám đăng tin tức bất lợi đối với em ! Ai dám đăng, anh sẽ giết người đó!

- Lục ca, anh thật tốt với em!

Giang Điềm Điềm nín khóc mỉm cười, kỹ thuật diễn càng ngày càng điêu luyện.

- Nếu hôm nay em đã không muốn quay phim nữa, vậy dứt khoát đừng ở đây nữa.


Lục Hổ bị Giang Điềm Điềm cọ cọ trong lồng ngực, tâm tình bỗng chốc nổi hỏa, tâm dương khó nhịn:

- Điềm Điềm, anh đã đặt trước phòng tổng thống ở khách sạn Love Elysees, chi bằng về sớm ‘ nghỉ ngơi ’.

- Đáng ghét!

Giang Điềm Điềm dùng ánh mắt mị hoặc liếc nhìn Lục Hổ, sau đó thấp giọng nói:

- Lục ca, khi làm ăn anh khôn khéo như vậy, sao hôm nay lại ngốc nghếch như vậy? Lúc trước không phải người ta đã nói với anh sao, hôm nay khí trời "dã ngoại" rất đẹp, người ở đây cũng không đông lắm, còn kêu anh lái chiếc xe LandRover tới đây, chẳng lẽ anh vẫn không rõ ý tứ của người ta sao?

Lục Hổ vốn không rõ, nhưng khi nghe thấy Giang Điềm Điềm cố ý nhấn mạnh hai chữ "dã ngoại", lúc này cho dù t*ng trùng lên óc, cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Giang Điềm Điềm. Nhất thời, Lục Hổ mừng rỡ, cảm thấy kích thích, vô cùng sốt sắng nói:

- Điềm Điềm, em thật sự quá tốt, không uổng công anh thương em. Ha ha, tiểu ‘ dục nữ ’, trước hết để anh hôn một cái.

- Đáng ghét!

Giang Điềm Điềm gắt giọng:

- Người ta là thấy anh thương em nhiều như vậy, lần này quay phim lại bỏ ra rất nhiều tiền, cho nên muốn khao anh một bữa, tự quyên cái chiếu cho anh, ai ngờ anh còn giễu cợt người ta!

- Hắc. . .

Ở nơi xa, Tùy Qua đang ẩn thân trong rừng rậm, chờ đợi tình tiết hấp dẫn nhất xảy ra.

Lục Hổ và Giang Điềm Điềm liếc mắt đưa tình mấy câu, hai người liền khẩn cấp chui vào trong xe, sau đó chạy dọc theo con đường bên hồ Thu Nguyệt, tỉ mỉ chọn "chiến trường" của bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui