- Hùng ca, anh yên tâm, tôi sẽ đích thân cạo chết hắn!
Tùy Qua nói.
- Huynh đệ, không phải tôi sợ chết.
Sơn Hùng vội vàng giải thích. Mặc dù hiện tại Sơn Hùng và Tùy Qua đã xưng huynh gọi đệ, nhưng ông chủ của công ty dược Watson vẫn là Tùy Qua, nếu như Tùy Qua rút lui, Sơn Hùng và Mắt Kiếng, căn bản không thể cai quan được công ty. Đến lúc đó, Sơn Hùng hoặc chỉ có thể về nhà dưỡng lão, xin nghỉ hưu sớm, hoặc chỉ có thể một lần nữa làm xã hội đen. Hai con đường này, cũng không phải con đường Sơn Hùng nguyện ý bước đi.
- Hùng ca, anh hiểu lầm rồi.
Tùy Qua nói:
- Sở dĩ tôi muốn tự tay cạo chết hắn, cũng vì không muốn dẫn lửa thiêu thân. Anh nói đúng, chúng ta muốn chơi chết hắn, nhưng không thể cho người ta nắm được nhược điểm, tốt nhất là không để bất cứ dấu vết nào dính líu đến chúng ta.
- Nếu quả thật có thể làm được, vậy đương nhiên là tốt nhất.
Mắt Kiếng nói:
- Con người Lục Hổ đã làm cho việc làm ăn của chúng ta hao tổn rất lớn, tôi đã sớm hận không được dùng gậy điện thọc cho hắn một cái thấu xương!
- Huynh đệ, tin tức hành tung của Lục Hổ cứ giao cho tôi lo liệu.
Sơn Hùng thừa cơ nói, tránh cho để cho Tùy Qua cảm giác mình không dùng được, rất sợ chết ....
- Ừ.
Tùy Qua gật đầu đồng ý, sau đó lại dặn dò Mắt Kiếng chuyện thu mua hoa cỏ.
Vốn, với tu vi của Tùy Qua, muốn cạo chết Lục Hổ cũng không phải không có khả năng. Nhưng Sơn Hùng nói đúng, cạo chết Lục Hổ sẽ khiến gia tộc bọn hắn trả thù, cũng không phải chuyện tốt, cho nên nhất định phải chuẩn bị một kế hoạch thật tốt.
Sau khi trở lại Phát Phong trấn, Tùy Qua đến nhà kính trong trụ sở đào tạo thực vật.
Thứ nhất, cần chuẩn bị chút Tam Nguyên Kinh Dịch thảo để sử dụng tu hành; thứ hai, gần đây thời gian Tùy Qua sắp xếp linh điền trong nhà kính không nhiều lắm, cho nên mọc ra không ít cỏ dại, nên cần dùng Cuốc chấn linh thu thập một phen.
Bởi vì có tiểu ngân côn trùng cố gắng, cộng thêm linh hiệu của Bát hoang vân vũ đại trận, chất lượng của linh điền ngày càng đề cao. Nhưng, lượng ngọc thạch hao phí vẫn rất lớn, Tùy Qua đã thông qua Mắt Kiếng mua một nhóm ngọc thạch về bổ túc.
Tiểu ngân côn trùng nhìn thấy Tùy Qua xuất hiện, lập tức từ trong linh điền bắn ra, rơi lên mu bàn tay của Tùy Qua, tùy ý lấy lòng.
Tiểu tử tham ăn này, hiện giờ nghiễm nhiên trở thành sủng vật của Tùy Qua. Nhưng, vì có linh thảo dùng ăn lâu dài, thực lực của tiểu ngân côn trùng đã sắp đến gần linh thú cấp ba, thực lực cường hãn, đừng nói là sủng vật bình thường, cho dù là mãnh thú như cọp, sư tử, cũng không phải đối thủ của nó. Cho dù Tùy Qua, dùng tới Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, nhất thời cũng rất khó bắt hàng phục nó.
- Tiếp tục cố gắng làm việc đi!
Tùy Qua duỗi ngón tay ra, bắn tiểu ngân côn trùng vào trong linh điền, sau đó huy động Cuốc chấn linh, bắt đầu làm việc giẫy cỏ. Lúc này Tiểu ngân côn trùng cũng không nhàn rỗi, tiếp tục xuyên qua linh điền, cải thiện thổ nhưỡng linh điền.
Cảm thụ được xung quanh linh điền tràn ngập mùi thơm linh khí của linh nhưỡng, linh thảo, Tùy Qua huy động cái cuốc, vận chuyển như gió.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm cảnh của hắn chìm xuống, thật giống như đi tới một tòa núi tiên, hóa thân làm một gã tiên nông, tự nhiên trồng trọt cho sơn gian. Trong núi phù vân xẹt qua, sương mù bay lên, nhật nguyệt thay đổi, trong lúc mơ hồ, ở tít xa chân trời, mơ hồ có một cánh cửa thần bí khó lường mở ra, thành lập nên liên lạc kỳ diệu nào đó với tinh thần của hắn.
Tùy Qua đang muốn dụi mắt nhìn kỹ, bỗng thấy cánh cửa thần bí kia đột nhiên biến mất, thần thức trở lại thực tế.
- Kỳ quái, sinh ra ảo giác sao?
Tùy Qua nghĩ thầm.
Hắn khẽ thúc dục chân khí trong cơ thể, lại phát hiện chân khí trong đan điền và kinh mạch, tràn đầy dị thường, chân khí hao tổn khi đánh nhau với Hồng Sách, lại khôi phục toàn bộ, hơn nữa còn dồi dào hơn lúc trước, đã đạt đến luyện khí trung kỳ.
Tình huống gì đây?
Chẳng lẽ, đây chính là ngộ đạo trong truyền thuyết?
Ngộ đạo, luôn luôn là cảnh giới đặc thù mà người tu hành tha thiết ước mơ. Rất nhiều người tu hành, mong cầu được một khắc ngộ đạo, không tiếc khổ hạnh mười năm, có người còn liều mạng khiêu chiến với cao thủ, để cầu ngộ đạo bên bờ sinh tử.
Tóm lại, Tùy Qua biết ngộ đạo là cái gì, nhưng không ngờ mình chỉ tùy tiện cuốc đất trong chốc lát, lại đến được cảnh giới ngộ đạo trong truyền thuyết.
Đáng tiếc, Tùy Qua không ở lại cảnh giới này quá lâu, nếu không lợi ích đạt được không chỉ như vậy.
Nhưng, chính sau lúc này, Tùy Qua lại phát hiện cỏ dại trong linh điền đã bị hắn cuốc sạch.
Tùy Qua đành phải đặt cái cuốc xuông, bối rối kiểm tra lợi ích mà ngộ đạo lúc trước mang đến cho mình.
Chỉ có điều, trừ chân khí trong kinh mạch hơn tràn đầy, mênh mông ra, Tùy Qua thật sự không phát hiện ra chỗ tốt gì khác, không khỏi có chút thất vọng.
Nhớ tới còn có rất nhiều chuyện phải làm, Tùy Qua đành rút ra một gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, sau đó cắt thành miếng, để trong một cái hộp ngọc. Những thứ này xem ra giống như là miếng củ cải, đều sẽ làm "lương thực" cho Tùy Qua.
Sau đó, Tùy Qua theo thường lệ nói chuyện với tiểu ngân côn trùng mấy câu, kêu tên tiểu tử này không nên tham ăn lười biếng, phải chăm sóc linh điền tốt hơn nữa.
Dặn dò xong, Tùy Qua đang muốn rời khỏi nhà kính, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng vang ong ong.
Thanh âm từ xa đến gần, rất nhanh bay vào trong nhà kính.
Đây là thanh âm côn trùng đập cánh.
Tùy Qua rốt cuộc biết được sau khi ngộ đạo, mình đã có lợi ích gì.
Thính lực, thị lực, xúc giác của tựa hồ trở nên nhạy cảm hơn!
Chẳng lẽ là dấu hiệu linh giác mở ra sao?
Tùy Qua vui mừng như điên.
Con người có sáu loại cơ quan, mắt tai mũi lưỡi thân ý, tương ứng với sáu loại tri giác thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, linh giác. Năm loại tri giác trước đó, người bình thường đều có thể cảm giác, duy độc có loại linh giác thứ sáu, mặc dù người nào cũng có, nhưng người ý thức được nó tồn tại cũng rất ít. Làm người tu hành, theo tu vi tăng lên, năm loại cảm giác cũng sẽ theo đó tăng lên, nhưng muốn mở linh giác, cho dù là người tu hành, cũng rất khó khăn. Nói như vậy, chỉ có đến Tiên Thiên kỳ, linh giác của người tu hành mới sẽ mở ra.
Mà linh giác, chính là bản năng của Tiên Thiên, là cầu nối, cảm ứng thiên địa linh khí, tri giác của thần linh. Linh giác mông lung, ngay cả cực khổ tu hành, cũng rất khó có thành tựu tương đối cao.
Nền móng của linh giác là linh tính. Người có linh tính, cho dù không nhìn, không hỏi, không nghe, không ngửi, không sờ, cũng có thể cảm giác được ý nghĩ của đối phương. Người thích nuôi chó, rất nhiều người nói chó có linh tính, đây cũng vì từ rất lâu, chó có thể lĩnh hội được ý nghĩ và ý niệm của con người, kịp thời phản ứng. Còn động vật ít linh tính như trâu ngựa ... không có cách nào lĩnh hội được ý nghĩ của con người, chỉ có thể thông qua roi quật, mới có thể làm cho bọn chúng có phản ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...