Y Thủ Che Thiên

Cấm chế màu vàng càng ngày càng nhạt, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của mọi người, hiện tại di tích đã không còn bất cứ vật gì có thể ngăn cản bước chân của bọn họ rồi, nhưng vẫn không có một người nào động thân.

Trong di tích viễn cổ có bảo bối là nổi danh, tương ứng nguy hiểm cũng nổi danh, ai biết tiến vào cửa rồi sẽ hiện lên ám khí hay không đây?

Mộ Chỉ Ly cũng có suy nghĩ này, cũng không vội vàng nhất thời, trước hết để cho người khác tìm tòi trước rồi mình đi vào sau cũng không muộn, cẩn thận thì thuyền sẽ chạy được vạn năm!

Song, tình trạng bất động cũng không có kéo dài thật lâu, rất nhanh liền có người dẫn đầu đi tới, suy nghĩ của hắn là đi vào trước thì cơ hội lấy được bảo bối cũng lớn hơn một chút, dù sao đây cũng là một chuyện có cả lợi cả hại.

Thấy một người hành động, lại có thêm mấy người tiến lên, mấy người này căn bản đều là đi một mình, không phải là kiểu môn phái thế gia, mấy người này so với người thường lại càng thêm cẩn thận.

Mộ Chỉ Ly chú ý đến tình trạng của đại môn di tích, đi tới trước đại môn di tích mọi người đều trở nên nhỏ bé, mà khí thế cửa lớn làm cho bọn họ sinh ra một tia cảm giác kính ngưỡng, nhẹ nhàng đẩy cửa kia, chỉ nghe “két” một tiếng, cửa mở ra, tối đen như mực, nhìn không rõ lắm nhưng đối với mọi người lại tràn đầy lực hấp dẫn.

Không ít người nhìn thấy bọn họ đẩy cửa vào dễ dàng như vậy cũng động tâm liền lập tức nhích người đi qua, Mộ Chỉ Ly nhìn thoáng qua Lăng Lạc Trần, bọn họ vẫn như cũ chưa có ý muốn hành động.

Khi bọn hắn ở đỉnh núi xa xa bên kia, Hàn Như Liệt cũng nhìn kỹ tình trạng đại môn di tích, chỉ cần mấy người kia có một người thuận lợi tiến vào thì cũng chính là thời điểm bọn họ hành động.

Trong lúc mấy người này đang âm thầm cao hứng, bi kịch đã xảy ra, một người trong đó hướng vào bên trong bước một bước, giống như bị trúng phải một cơ quan nào đó, vô số mũi tên liền bắn nhanh về phía bọn họ, chi chít, làm cho người ta da đầu tê dại.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, dĩ nhiên nếu phía trước có một nhóm người, thì người phía sau sẽ kịp thời ngăn cản và nhanh chóng lui đi ra ngoài. Di tích lại một lần nữa yên tĩnh, đại môn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Mộ Chỉ Ly mặc dù đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng thời điểm nhìn thấy một màn này vẫn có chút cảm khái, quả nhiên là lợi ích luôn đi cùng với nguy hiểm a! May mà mình không lỗ mãng như vậy, nếu không hậu quả. . .

Nhìn nhóm người đầu tiên chết thảm, tò mò trong lòng mọi người cũng bị kiềm hãm mấy phần. Tuy bảo bối trọng yếu nhưng mạng cũng trọng yếu không kém.

Dĩ nhiên, lòng tham là vô đáy, nhóm người thứ hai lại tiếp tục đi vào, cũng may lần này không có xảy ra vấn đề gì, bọn họ bình an tiêu sái đi vào.

Trong lòng Mộ Chỉ Ly có chút nghi ngờ, chỉ có một lớp công kích thôi sao?

Biết được ý nghĩ của Mộ Chỉ Ly, Thiên Nhi mở miệng giải thích: “Đây mới chỉ là một cái đáng sợ đầu tiên, vị cường giả năm đó nếu như không thật sự nguyện ý để cho người ta tiến vào, bọn họ làm sao có thể tiến vào được đúng không? Nhóm người đầu tiên chẳng qua chỉ là kẻ xui xẻo thôi, để cho người ta thu liễm mấy phần, đối với di tích càng thêm coi trọng cùng tôn trọng! Sau đó đi vào mỗi người gặp được lại không giống nhau, có thật có giả. Công kích mũi tên không coi là nguy hiểm, chân chính nguy hiểm có lẽ sau khi ngươi đi vào mới có thể nhìn thấy.”

“Chúng ta cũng hành động đây! Một mình Mộ cô nương nhất định phải cẩn thận hơn nhiều.”

Mộ Chỉ Ly gật đầu cười: “Ta sẽ, ngươi cũng thế.”

Hàn Dạ cũng hướng Hàn Như Liệt nói: “Công tử, hiện tại thời cơ đã đến, chúng ta cũng nên lên đường.”


Hàn Như Liệt gật đầu: “Lên đường đi. ” Trong khi hắn ngẩng đầu nhìn hướng đối diện trong nháy mắt thấy được vẻ thân ảnh cực kỳ quen thuộc, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng là hắn cảm thấy phảng phất ở trong mộng xuất hiện trăm ngàn lần.

Người nọ chẳng lẽ là Chỉ Ly? Hàn Như Liệt muốn nhìn kỹ một chút, nhưng lại bị mọi người cản trở tầm mắt, đợi lúc sau nhìn thấy rõ, thì thân ảnh người kia đã biến mất.

“Công tử?” Hàn Dạ thấy Hàn Như Liệt vẫn nhìn phía đối diện không nhúc nhích không khỏi nghi hoặc hỏi.

Đại khái chắc là do mình nhớ quá nhiều nên hoa mắt đi! Hàn Như Liệt tự giễu lắc đầu, làm sao có thể nhìn thấy Mộ Chỉ Ly ở chỗ này đây? Nghĩ tới đây nhanh chóng tiến vào di tích.

Mộ Chỉ Ly cùng đám người Lăng Lạc Trần tách ra, tự mình đi về phía bên trong di tích, lúc này mới phát hiện bên trong di tích có khoảng trăm lối đi, mỗi lối đều tối đen làm cho người ta không rõ bên trong có tình huống gì.

Kỳ quái nhất chính là rõ ràng tất cả mọi người cùng nhau đi vào, tại sao hiện tại nàng chỉ thấy có một mình?

“Đúng là thủ đoạn của vị tiền bối kia, mỗi người hiện tại đều thấy tình huống giống nhau, bất quá như vậy cũng tốt, tránh đông người chật chội.”

Bất quá tình huống này cũng chỉ có thể dựa vào vận khí rồi, dù sao căn bản nàng cũng không phán đoán được những thông đạo này sẽ thông ra đâu, chẳng qua là từ chỗ này có thể nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, cũng là từ trong thông đạo truyền tới, song nơi này có một loại hiệu quả âm thanh rất kỳ lạ, chỉ có thể đủ để nghe được âm thanh nhưng căn bản không phán đoán được nó từ thông đạo nào truyền ra.

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng liều vượt qua, đã như vậy chỉ có thể tùy tiện chọn một con đường thôi, đã vậy chọn cái này đi, Mộ Chỉ Ly hướng lối đi đối diện đi vào.

Song, ngay lúc này nàng phát hiện Thiên Sát Cổ Giới dị động trên tay mình, trên Cổ Giới tản ra ánh huỳnh quang yếu ớt, ngay tại thời điểm ban đầu trích máu nhận chủ nhân, nàng cùng Thiên Sát Cổ Giới đã hòa thành một thể, tự nhiên có thể cảm nhận được Thiên Sát Cổ Giới dị động.

Ngón tay hướng về mấy con đường này quay một vòng, rồi lại phát hiện Thiên Sát Cổ Giới ở lối đi đầu tiên bên phải trở nên sáng nhất, hiển nhiên làm cho Mộ Chỉ Ly chọn đúng con đường kia.

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly không chút do dự nào đi về lối đầu tiên bên phải, lúc đầu đi tới Thiên Huyền Đại Lục cũng là Thiên Sát Cổ Giới mang nàng đến, nàng nếu không tin Thiên Sát Cổ Giới thì còn có thể tin ai đây? Qua thời gian lâu như vậy, nàng có thể đạt được thành tựu như bây giờ giúp đỡ nàng lớn nhất chính là Thiên Sát Cổ Giới.

Bởi vì trong Thiên Sát Cổ Giới có nhiều kiến thức làm cho nàng giảm đi không ít hao phí, nếu không chỉ dựa theo công pháp Mộ gia tu luyện thì căn bản nàng không có cách nào tu luyện nhanh như vậy.

Lối đi rất nhỏ hẹp, chỉ có thể đủ cho một người đi lại, thời điểm mới đầu còn có chút ánh sáng, nhưng là càng về sau lại càng tối đen như mực làm cho người ta không nhìn rõ, lối đi là một loại đá rất kỳ lạ, bóng loáng như gương, sờ có chút lạnh lẽo, phảng phất giống như hàn ngọc.

Cũng may Mộ Chỉ Ly trước kia thường ở nơi tối đen như mực như trong động cánh sắt Kiến Bay, cho nên đối với bóng tối này cũng tương đối quen thuộc, hơn nữa có thể nhìn thấy một chút, chứ không phải hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Trong thông đạo cũng không có những thứ khác, chẳng qua là rất dài, làm cho người ta không biết đến tột cùng là dài bao nhiêu, Mộ Chỉ Ly cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, chỉ cảm thấy mình ở nơi này đã rất lâu, lại không thấy được một tia ánh sáng.

Dần dần, Mộ Chỉ Ly cảm thấy không được bình thường, lấy cước bộ của mình dù thế nào cũng nên đi tới cuối rồi, làm sao vẫn một mực ở chỗ này.

Lúc này nếu có người nhìn thấy Mộ Chỉ Ly sẽ có thể phát hiện ra nàng mặc dù vẫn bước đi, nhưng kỳ thật vẫn đứng ở một chỗ, căn bản chưa từng đi tới chỗ nào.


“Thiên Nhi” phát hiện điểm này xong, Mộ Chỉ Ly hô một tiếng Thiên Nhi, song làm cho Mộ Chỉ Ly khiếp sợ chính là Thiên Nhi không có trả lời, hơn nữa mình không cảm nhận được Thiên Nhi, thậm chí liên lạc với Thiên Sát Cổ Giới còn nhạt đi mấy phần, chẳng qua là trên tay vẫn giống như cũ tản ra ánh huỳnh quang ảm đạm, như là Thiên Sát Cổ Giới xác định nó chính là ở chỗ này.

Phát hiện vấn đề, Mộ Chỉ Ly liền dừng bước, tinh tế hồi tưởng lại, kể từ khi mình đi vào thông đạo này liền một mực đi tới, mà hoàn cảnh chung quanh cơ hồ không có chút biến hóa, Mộ Chỉ Ly muốn quay đầu lại nhìn, nhưng trong một khắc kia khi nàng định quay đầu lại thì liền dừng lại.

Không thể quay đầu lại, trong đầu nàng hiện lên ý nghĩ này, giống như là không có đường về, nếu đã vào thì không thể quay đầu lại, tựa như mình vẫn luôn kiên định, nếu quyết định đi vào, như vậy quyết không thể bỏ dở giữa chừng.

Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, đường đang ở dưới chân mình, trong lòng muốn đi đường, nếu tâm đã đạt tới điểm cuối, như vậy chân há lại không thể đến điểm cuối?

Sau khi Mộ Chỉ Ly đạt đến tâm cảnh này, bóng tối chung quanh chợt biến mất hẳn, giống như hết thảy lúc trước đều chưa từng tồn tại, khi nàng mở mắt lần nữa, nàng đang đứng trên đất bằng, mà nhìn sang bên cạnh lại thấy một màn kinh ngạc, chỉ thấy bên cạnh nàng là những lối đi trong suốt, còn có thần sắc của phần lớn những người khác nhau đang không ngừng bước đi, bất quá trong nhiều thông đạo lại là người chết, bọn họ chết rất thảm, làm cho người ta không rét mà run.

Nghĩ tới đây, lúc trước nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ đâu tới, Thiên Sát Cổ Giới lựa chọn là chính xác, ở nơi này có trên trăm thông đạo chỉ sợ có duy nhất cái lối đi mình chọn là không có nguy hiểm, những thông đạo khác sợ là mọi người đều phải chết, dĩ nhiên bởi vì mỗi người đều chọn một cái lối đi, nên hiện tại Mộ Chỉ Ly nhìn thấy có khoảng ngàn vạn cái lối đi.

Nhìn những người kia vẻ mặt mê võng tiếp tục bước đi, Mộ Chỉ Ly cười cười, lúc trước mình cũng như vậy đi, cũng may mình phát hiện có cái gì không đúng mà nghĩ thông suốt.

Đang đi ra phía sau thông đạo, Mộ Chỉ Ly phát hiện liên lạc của mình và Thiên Sát Cổ Giới vừa khôi phục lại bình thường, mà Thiên Nhi cũng mở miệng nói chuyện: “Mới vừa rồi ta chỉ cảm thấy có một loại lực lượng cường đại ngăn chặn liên lạc giữa ta và ngươi, lời của ta nói ngươi không nghe được. Xem ra chủ nhân của di tích viễn cổ này thật là cực kỳ khủng bố.”

Nhớ tới một màn trước kia, Thiên Nhi trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng là thần thú, bản thân chính là lực lượng cực kỳ cường đại, mặc dù hiện tại chỉ còn là yêu linh, nhưng thực lực cũng không kém, song lực lượng vừa rồi làm cho nàng không hề có lực để hoàn thủ.

Xem ra di tích viễn cổ này không hề đơn giản, sợ là so với dự liệu của mình mạnh hơn không ít!

Nghe được lời Thiên Nhi nói, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu, nàng dĩ nhiên biết Thiên Nhi sẽ không cố ý không nói lời nào, cho nên ngay từ đầu nàng đã nghĩ ra nguyên nhân.

“Hiện tại khôi phục là tốt rồi, chúng ta bắt đầu hành động thôi, sớm hành động sẽ tốt hơn.” Nếu không đợi người khác thu hết bảo bối thì mình lỗ to.

“Ừ!”

Lúc này trước mặt Mộ Chỉ Ly chính là con đường quanh co ngoằn ngoèo, mặc dù không có ánh nến chiếu sáng, nhưng vẫn sáng vô cùng, làm cho Mộ Chỉ Ly không hỏi cảm khái di tích này thật thần kỳ, đồng thời với chủ nhân của di tích này cũng tràn đầy hứng thú, nơi này thật thần kỳ, bất luận là trăm lối đi vào hay một màn chứng kiến lúc này, đều chứng minh hắn không đơn giản.

Ở bên cạnh lối đi chính là các gian phòng, mà trong phòng có đồ vật gì chính là làm cho người ta tò mò.

Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đi tới, tùy ý lựa chọn một cái lối đi, Thiên Sát Cổ Giới cũng không chỉ dẫn gì, đây cũng nói rõ các thông đạo này không khác nhau lắm.


Mộ Chỉ Ly cầm lấy kiếm cẩn thận đi tới gian phòng thứ nhất, lại không phát hiện ra chút nguy hiểm nào, trong đó vậy mà lại chỉ có một giá sách, đi vào nhìn lại, trên giá sách vậy mà lại là Huyền Phẩm vũ kỹ, phải biết rằng Huyền Phẩm vũ kỹ của Mộ gia cũng không đầy đủ, nơi này là một giá sách đầy đủ a!

Này, đây thật sự là đại thủ bút rồi, tuy nói Huyền Phẩm vũ kỹ đối với Mộ Chỉ Ly lực hấp dẫn không lớn, dù sao sau khi thực lực tăng lên, vũ kỹ phẩm cấp thấp hiệu quả không lớn tất nhiên không thể quá tốt, Huyền Phẩm cao cấp đúng là hữu dụng mọi chỗ, bất quá đối với nàng chỗ dùng không lớn, nhưng mang về có thể đem thực lực Mộ gia tăng lên rất lớn không phải sao?

Không cần ngồi ngang hàng với Vương gia, Tô gia, mà chính là đứng hàng đầu! Ban đầu, Mộ Chỉ Ly đem tổn thất của Mộ gia do nàng gánh chịu tránh nhiệm để bọn họ khôi phục lại như cũ, thậm chí càng thêm phồn vinh!

Đây cũng là một tia kiên trì cực kỳ kiêu ngạo trong lòng Mộ Chỉ Ly, chưa từng nói ra, nàng không thích nhất chính là thất hẹn với người khác, mặc dù ban đầu hết thảy là Mộ Thiên Tĩnh hay là mẫu thân nàng đều không thể nhìn thấy, chẳng qua đây tất cả là do bọn họ dẫn đến, cho nên nàng vẫn muốn làm cho Mộ gia chấn hưng.

Như vậy Mộ Chỉ Ly mới có thể đối với Mộ gia không có chút nào thua thiệt, trong tương lai khi phụ thân tỉnh lại thấy một màn này nhất định sẽ vui vẻ, nàng không muốn khi Mộ Thiên Tĩnh tỉnh lại sẽ là vẻ mặt áy náy, đây không phải là nàng mong muốn.

Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly liền đem tất cả những thứ vũ kỹ này thu vào trong túi càn khôn, dù sao túi càn khôn rất lớn, để như thế cũng không có vấn đề gì.

Những thứ vũ kỹ này được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, mặc dù không biết đã để ở chỗ này bao nhiêu năm, nhưng trang giấy không có chút hư tổn nào, bất quá giá sách này cũng không phải là an trí tốt, nghĩ đến chủ nhân di tích này căn bản cũng không chú ý, chẳng qua là tùy ý đặt ở chỗ này thôi.

Mộ Chỉ Ly tốc độ rất nhanh, từ lúc tiến vào gian phòng thứ nhất đến lúc đi ra chỉ mất có hai phút ngắn ngủn mà thôi, đối với nàng bây giờ mà nói, giành giật từng giây mới là chuyện rất cần thiết!

Mà Mộ Chỉ Ly đi hai gian phòng kế tiếp, lại phát hiện bên trong không có chút đồ nào, nghĩ rằng có người đã nhanh chân đến trước rồi, cho nên nàng tăng tốc độ, nàng phát hiện ra nơi này bốn phương thông suốt không có quy tắc nào, có gian phòng có người đến rồi, có cái thì chưa.

Sau khi liên tiếp thu hoạch một số đồ vật, Mộ Chỉ Ly đi tới một tọa chủ điện.

Song, người tới đây không chỉ có mình nàng, còn có hai người khác, thời điểm nhìn thấy hai người này, Mộ Chỉ Ly sâu sắc hiểu được hàm nghĩa của câu oan gia ngõ hẹp, hai người lần này chính là hai trong bốn người đã xung đột với nàng ở bên ngoài di tích!

Mà hiển nhiên hai người cũng nhận ra Mộ Chỉ Ly, thấy bên cạnh Mộ Chỉ Ly không có Lăng Lạc Trần, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ dữ tợn: “Hiện tại không có Lăng Lạc Trần, ta xem ngươi có thể làm gì nào!”

Phải biết rằng bởi vì Lăng Lạc Trần làm cho bọn họ mất không ít thể diện, sau khi trở vì bị các trưởng bối trong gia tộc khiển trách, mà các cô gái khác thấy họ lại cười nhạo một trận, nói bọn họ mềm yếu, bất luận thế nào cũng không thể so được với Lăng Lạc Trần, Lăng Lạc Trần chẳng qua chỉ nói mấy câu bọn họ liền biết điều cút đi.

Mặc dù chỉ ngắn ngủn có một ngày mà bọn họ cảm giác như đã trôi qua mấy năm, nghĩ đến Mộ Chỉ Ly và Lăng Lạc Trần trong lòng bọn họ lại tràn đầy tức giận, chẳng qua thực lực của Lăng Lạc Trần khiến cho bọn họ không thể làm được gì, nếu là Mộ Chỉ Ly thì bọn họ không sợ.

Nhìn bộ dạng bọn họ, Mộ Chỉ Ly biết rằng sợ là không thể tránh khỏi phải chiến đấu với bọn họ một phen rồi, chẳng qua là không nghĩ tới hai người bọn họ có thể thông qua lối đi tối đen kia nhanh như vậy, xem ra bọn họ cũng có mấy phần bản lãnh.

Ba người bọn họ lúc trước vây mình, làm cho mình khó có thể tìm được khe hở để hoàn thủ, hiện tại đổi thành hai người liên thủ, gánh nặng kia tự nhiên giảm đi không ít, nàng tin tưởng mình có thể đánh bại bọn họ!

Bây giờ di tích đối với nàng trọng yếu hơn hết thảy, khi bọn họ đánh nhau, có không biết bao nhiêu người tiến vào tầm bảo, mà nàng mặc dù có lòng tin đánh bại bọn họ, nhưng cũng tốn thời gian không nhỏ với bọn họ, như vậy chắc chắn là một chuyện vô cùng không đáng giá rồi.

Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly cùng Thiên Nhi liên lạc: “Thiên Nhi, hai người bọn họ giao cho ngươi xử lý được không?”

Thiên Nhi hiển nhiên cũng hiểu được tâm tư Mộ Chỉ Ly, nghe Mộ Chỉ Ly nói cũng gật đầu nói: “Giao cho ta không thành vấn đề!” Vốn thực lực của nàng bị giảm xuống rất nhiều, bất quá thời điểm Mộ Chỉ Ly ở đảo Yêu Thú đã săn giết không ít yêu thú, mà yêu linh thì bị nàng ăn, cho nên thực lực tăng lên không ít.

Mặc dù so với trạng thái đỉnh phong lúc trước chênh lệch rất lớn nhưng đối phó với hai người này thì cũng không có vấn đề gì.

Hai người kia thấy Mộ Chỉ Ly đứng yên không nói không cười, bọn họ xem ra nàng sợ đến choáng váng rồi, thì Mộ Chỉ Ly lại mở miệng nói: “Các ngươi đã tự tìm đến đường chết, ta đây sẽ đưa các ngươi một đoạn đường!”


Nghe vậy, lúc hai người vừa mới chuẩn bị cười Mộ Chỉ Ly thì kinh ngạc hai mắt trợn to, bởi vì trước mặt họ xuất hiện một con Bạch Long quanh thân đầy mây mù, điều này sao có thể?

Đang yên lành tại sao lại xuất hiện một con Bạch Long? Nhìn bộ dạng của Mộ Chỉ Ly không có kinh ngạc chút nào, hai người sững sờ, trong lòng hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ Bạch Long này là Mộ Chỉ Ly. . . . . . . . .

Này, chuyện này quả thực là không tin được!

Cho dù ai cũng biết Long tộc cực kỳ kiêu ngạo, không phải người thực lực cao cường căn bản không thể cùng Long tộc trở thành bằng hữu, mà thực lực Mộ Chỉ Ly dĩ nhiên không thể coi là cao cường, nhưng hết thảy trước mặt thì giải thích như thế nào đây?

Đương nhiên Thiên Nhi là không có ý định dài dòng, vừa ra khỏi Thiên Sát Cổ Giới liền không lãng phí chút thời gian nào, phải biết rằng qua nhiều năm như vậy nàng không có nhúc nhích, trong lòng mơ hồ còn có chút hưng phấn.

Thời điểm ở đảo Yêu Thú nàng đã từng muốn động chân động tay rồi, chẳng qua ở đảo Yêu Thú người tương đối nhiều, vạn nhất bị phát hiện thì sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ tới Mộ Chỉ Ly, cho nên nó mới nhẫn nại, hiện tại trong di tích viễn cổ hiển nhiên không có chút bận tâm nào, huống chi hai người kia nó nhìn cũng sớm không vừa mắt!

Đuôi rồng màu trắng huỳnh quang đảo qua giống như tảng đá nghìn cân vứt một người lên tường, đây cũng là nàng cố ý làm. Nam tử kia chỉ cảm thấy xương cốt cả người mình đều bị đè ép, lực lượng khổng lồ làm cho tường hắn đụng phải suýt nữa bị đổ, phải biết rằng đây cũng không phải là loại tường bình thường mà là tường Thiết Thạch cực kỳ chắc chắn!

Lập tức hắn giống như là không xương xụi lơ ngã trên mặt đất, miệng mũi chảy đầy máu, dáng vẻ nửa sống nửa chết.

Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly cũng bị sức mạnh của Thiên Nhi làm cho rung động rồi, khó trách Thiên Nhi vẫn cường điệu tầm quan trọng của mình như vậy,sau khi nhìn thấy sức mạnh của Thiên Nhi nàng mới sâu sắc hiểu được một chút.

Dù biết trong một năm rưỡi qua không buông tha cho cường độ huấn luyện thân thể của mình, nếu đổi lại là mình, mặc dù tình trạng sẽ tốt hơn không ít so với nam tử này, nhưng lấy lực đạo của Thiên Nhi thì chắc cũng là nửa sống nửa chết a. Nghĩ tới đây Mộ Chỉ Ly xác định chính mình trong tương lai không thể đắc tội với Thiên Nhi a! Nếu không cho mình một đuôi như vậy là đủ thảm rồi.

Người còn lại nhìn thấy một màn này xong, phản ứng của hắn không phải là cầm kiếm phản kháng mà là xoay người chạy trốn. Dù sao đối với lực lượng trước mắt hắn tuyệt đối không có khí lực phản kháng.

Ở Thiên Huyền Đại Lục, mặc dù cũng có người biết Long tộc tồn tại, nhưng người chân chính nhìn thấy lại rất ít, huống chi là Bạch Long cực kỳ hiếm thấy trong Long tộc, hắn thậm chí còn không có biết được Thiên Nhi chẳng qua chỉ là yêu linh mà không có thực thể.

Hắn vừa chạy vừa hô: “Long đại nhân, tha mạng a tha mạng a!” Vốn Long tộc có trí khôn cực cao, có thể nghe hiểu được tiếng loài người, Thiên Nhi căn bản cũng lười quản hắn đang nói cái khỉ gió gì, đuổi theo hắn, long trảo không chút lưu tình bắt được đầu của hắn.

Chỉ nghe thấy một âm thanh thanh thúy vang lên “Răng rắc”, đầu nam tử đang sống sờ sờ kia bị Thiên Nhi bóp nát.

Mà lúc này nam tử kia cũng đã chết, trận chiến này có thể nói tuyệt đối tốc chiến tốc thắng, đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Thiên Nhi xuất thủ, không nghĩ tới lại gọn gàng như thế.

Bất quá điều này cũng đủ huyết tinh, song Thiên Nhi một chút cũng không cảm thấy, chỉ là có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ai, giết người thật không tốt, không có yêu linh để ăn, thật là không đáng mà.”

Nghe vậy Mộ Chỉ Ly cũng là hết chỗ nói, suy nghĩ của Thiên Nhi này đúng là không bình thường, đoán chừng cũng chỉ có nàng ta mới có suy nghĩ này.

“Lần này ngươi thiếu ta hai yêu linh, nga, không, là mười. Bọn họ khó giải quyết một chút.” Thiên Nhi cò kè mặc cả.

“Được rồi, chờ có cơ hội đã!” Đây cũng là đề tài bọn họ hay nói chuyện thời điểm ở đảo Yêu Thú, về phần khó giải quyết, nàng không cho là vậy, đơn gian chỉ là hai người liền giải quyết xong rồi, rốt cuộc khó giải quyết ở chỗ nào?

Nếu đã giải quyết hai người phiền toái, Mộ Chỉ Ly tự nhiên sẽ chạy về phía Chủ Điện, nếu là Chủ Điện, đương nhiên đồ trong đó không thể tầm thường!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui